SẮC LÁ XANH - Trang 53

Nàng vừa giận vừa tức.
- Thôi Uyên ạ, tuần sau mình tiếp tục. Chẳng có gì khó khăn hết.
Uyên ngẩng lên. Nàng nhìn những mái lớp xộc xệch, những tấm cửa ngã
xiêu cười buồn:
- Làm sao có thể tụ họp các phụ huynh lại được. Họ sợ, họ ngại… Không
biết kẻ nào đã hèn nhát đến độ đó…
- Hãy cố lên Uyên ạ…
- Chắc Uyên không chịu nổi quá anh Hùng à…
Bàn tay ấm của Hùng đặt lên tay Uyên. Ánh mắt chàng trìu mến như an ủi,
như khuyến khích:
- Tôi sẽ giúp Uyên. Uyên đừng lo. Thế nào lớp cũng sửa xong. Thế nào học
trò của Uyên cũng không phải cắt tàu lá chuối để che mái nhà. Tin tôi đi.
Uyên…
Uyên nhìn Hùng. Gương mặt chàng sáng rỡ và cương quyết. Uyên như
được thắp bởi một niềm thương yêu, nàng lấy lại đôi chút hăng hái.
- Thế là ngày mai mình lại phải đi năn nỉ từng nhà một… Trời ơi, đôi chân
muốn sụm luôn.
Hùng và Uyên nhìn nhau mỉm cười.
Nhưng ngày mai không phải là ngày hôm nay. Những cơn gió bắt đầu trở
lạnh. Những đợt mưa bắt đầu lay phay.
Buổi sáng sớm, trước khi đi dạy, Uyên ra sân nhìn trời lo ngại. Mây mù
mịt, Uyên nhón chân cố tìm đằng chân trời đông một chút nắng hồng và
trời xanh. Thế nhưng mặt trời như đi vắng, chỉ có những đợt sương mù che
màn trên lá trên cây. Tiếng bà Năm trong nhà vọng ra:
- Tiết Đông chí đó mà. Chắc khoảng đến trưa sương tan thì có nắng. Mù
trời điệu nầy là nắng dữ đa.
Uyên hơi hơi hy vọng. Nàng sửa soạn sách vở để đi dạy. Sáng rồi trưa.
Sương mù có tan thật nhưng nắng thì không thấy đâu. Trời vẫn mưa nhỏ và
gió lạnh hơn. Buổi trưa khi Uyên về đến nhà, dùng xong cơm thì trời bắt
đầu mưa lớn. Thế là hết hy vọng đi xóm. Đến chiều tối mưa vẫn không
ngớt, vẫn một nhịp độ. Chiếc máy phát thanh hết pin từ ngày hôm qua,
Uyên quẳng nó vào một góc. Nàng chờ Hùng đến. Nhưng Hùng chỉ ghé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.