SẮC LÁ XANH - Trang 61

Uyên nói với anh Hải sau giấc ngủ trưa muộn:
- Để em thu xếp về Huế với anh… Chắc mạ lo lắm…
Hạ cười sung sướng:
- Thế mới phải chứ. Uyên về, mai đi…
Uyên ngần ngừ:
- Để mốt đi anh… Để chích xong hộp thuốc nầy đã. Chớ đi bộ em còn thấy
run…
Tự trong tâm hồn, ý nghĩ rời bỏ nơi đây làm cho Uyên bàng hoàng. Có gì
để luyến tiếc đâu. Không, hình như có một vấn vương thầm kín nào đó, có
mối liên hệ sâu xa luồn lỏi trong xương tủy như những hạt mưa mềm thấm
ẩm làn len dạ.
Uyên không phân tích được. Uyên nói với bà Năm về ý định của mình khi
thu xếp đồ đạc vào valy. Nàng nhắn với đứa học trò cho Hùng hay. Buổi
chiều hôm ấy mười đứa học trò đã đến với Uyên. Chúng hỏi lại cho chắc
chuyện Uyên xin nghỉ nơi đây để về Huế.
- Ra Tết cô không dạy học em nữa phải không cô?
- Cô đi ai dạy tụi em cô…?
- Má em nói cô đi là uổng lắm…
- Cô ở lại đây đi cô…
Uyên gần như rơi nước mắt trước những câu nói mộc mạc đó. Nhưng Uyên
nén lòng. Có tiếc thương thì cũng không làm gì được cho đám học trò nầy,
mà hơn nữa, còn gây nhiều phiền toái. Đêm hôm trước khi đi, Hùng đã đến.
Chàng ít nói hơn mọi ngày. Bên ly nước bốc khói, Hùng chỉ hỏi Uyên vỏn
vẹn một câu:
- Cô đã nhất định…
Uyên cố gượng cười:
- Tôi bỏ cuộc rồi anh Hùng ạ. Tôi xấu hổ lắm. Nhưng thực tình tôi hết chịu
nổi. Mấy ngày hôm nay, tôi tự hỏi là tôi đã làm được những gì hay được
những gì hay chỉ là huyênh hoang khoác lác. Tôi chẳng làm được chi hết.
Tôi… chạy trốn… Tôi nhận sự hèn nhát của tôi, nếu có ai sỉ vả tôi, họ cứ
việc… Tôi quỵ rồi… Chắc anh hiểu tôi…
Hùng lắc đầu nhè nhẹ… Chàng chỉ nói nhỏ như hơi thở. Chỉ một mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.