Người Sài Gòn không cống hiến tài năng hay công sức của mình cho thành
phố như một lý tưởng. Họ cống hiến một cách tình cờ vì đã làm việc tất phải làm
đến nơi đến chốn.
Người Sài Gòn, họ không màng thổ lộ cho ai hay mình yêu sâu đậm ra sao
và nhớ da diết thành phố của mình như thế nào.
Người Sài Gòn, không để ý đến việc bạn viết “Sài Gòn” hay “Saigon”, cũng
không quan tâm bạn nói giọng miền nào, miễn hiểu nhau là được.
Người Sài Gòn không nhất thiết bắt bạn phải gọi đường phố theo tên mới
hay cũ, miễn sao tìm thấy nhà là được.
Bởi với họ, chẳng có gì phải cực đoan.
Với những người Sài Gòn mà tôi biết, nếu có điều gì cực đoan thì đó chính
là nghĩa khí. Đất Sài Gòn ưa chuộng những con người đàng hoàng và có nghĩa
khí. Có nghĩa khí là sống làm sao để những người mà mình xem trọng không coi
thường mình. Có nghĩa khí là dám nói dám làm. Dám làm dám chịu.
Càng hiểu sâu về một Sài Gòn không nằm trên bề mặt của những bảng tên
đường hay nhà hàng quán xá thì tôi càng thấy Sài Gòn giống một kim tự tháp,
nếu đứng từ xa bạn chỉ nhìn thấy cái chóp nhọn, phần cao nhất nhưng có diện tích
nhỏ nhất. Chỉ khi đến thật gần, thậm chí bước vào bên trong, bạn mới nhận ra
phần chân đế của nó rộng lớn chừng nào. Nếu chúng ta nhìn Sài Gòn và chỉ thấy
đỉnh cao lấp lánh ở ngay trước mắt, nghĩa là ta còn chưa đến đủ gần.
Giống như phần chìm của một tảng băng, chính cuộc sống lặng lẽ trong dân
gian lại chứa đựng cái chất Sài Gòn đậm đặc nhất. Bắt nguồn từ tấm linh hồn của
đất Gia Định thuở xa xưa, nó vẫn đang âm thầm chảy như một mạch nguồn mạnh
mẽ của đời sống Sài Gòn hôm nay, dù không dễ vẽ nên hình hài và cũng không
mấy ai nhận thấy.
Chắc chắn có một chút dáng dấp của “chất Sài Gòn” ấy trong cuốn sách này.
Sự phong phú của các chi tiết cũng như giọng kể có chút lan man đời thường đôi
khi khiến ta lạc lối. Không trau chuốt về câu chữ, nhưng bù lại, chất liệu thực tế