SÀI GÒN - CHUYỆN ĐỜI CỦA PHỐ - TẬP 2 - Trang 46

đó nhận được điện tín của nhà, báo là em Duệ đau nặng, phải về gấp. Tôi xin
thôi việc để về nhà. Vợ chồng ông Tây tiếc lắm. Cho là tôi khôi ngô thật thà
chất phác nên họ nói đi nói lại: về rồi vào làm, nói sẽ đợi tôi không kiếm người
mới. Họ thích tôi là người không gian manh, qua thử thách của họ: những ngày
đầu tiên tôi vào làm, họ như vô ý để bạc chỗ này chỗ khác hoặc rơi giữa nhà.
Tôi không biết việc họ làm, vẫn để bạc chỗ cũ và bạc dưới nhà tôi xếp lên đủ
hẳn hòi. Sau đó ít lâu, nghe chị bếp nói là ông chủ khen sự thật thà của tôi lắm
và giao chìa khóa phòng cho tôi những lúc vợ chồng làm việc. Ở nhà tôi mặc
sức tắm giặt cho đến lúc gần giờ thì mở cửa cho ông vào, còn mình làm bổn
phận bồi.

Tôi đi xe lửa về nhà. Đêm hôm không có ai về làng để về theo. Tôi phải đi

đò dọc, họ chở tôi về cửa sông Gianh…

Tôi ở Sài Gòn độ hai năm, khoảng 1941 – 1943. Làm ăn tiêu rồi còn dư gửi

về nhà độ 200 đồng đến 300 đồng. Lúc tôi đi Sài Gòn, cha làm cái nhà ngói,
còn hai mái ngói Tây ấy là do tiền tôi gửi về, lúc ấy 100 đồng Đông Dương là
quý lắm.”

Chân dung hồi trai trẻ của ông Đặng Ngọc Lịnh và trang hồi ký cũ kỹ về

những ngày kiếm sống ở Sài Gòn của chàng thanh niên Quảng Bình từ trước

1945

• (Theo Hồi ký của ông Đặng Ngọc Lịnh viết riêng cho gia đình trước khi

mất năm 2004 tại California, Hoa Kỳ.

Trước khi sang Mỹ năm 1994, ông sống tại hẻm 231 đường Lê Văn Sĩ,

phường 14, Phú Nhuận)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.