SÀI GÒN XƯA, ẤN TƯỢNG 300 NĂM VÀ TIẾP CẬN VỚI ĐỒNG BẰNG SÔNG CỬU LONG - Trang 355

355

chịu bó tay. Vốn là cần thiết, nhưng lòng dân lại là yếu
tố quyết định.

Nhiều thế hệ đã trôi qua. Đề cập đến sự hy sinh của

người đi trước về công lao khẩn hoang, chống ngoại
xâm, người thế hệ sau vẫn ngậm ngùi. Dường như tiềm
thức chúng ta trỗi dậy, vào ngày Tết, qua bài thơ nhan
đề Cội Nguồn vừa mới sáng tác, của một nhà thơ nữ,
xứ Đồng Tháp:

Chiều Tết ba mươi, chải đầu, mang guốc,

Mỗi năm Ba tôi làm việc ấy một lần

Vài sợi pha sương, da dày hơn đất,

Cần gì lược chải đầu, cần gì guốc cho chân.

Bước mạnh, nói to, mỗi năm có một lần

Ba nhẹ gót, lầm rầm khấn vái,

Tôi khép nép nhìn người đứng lạy

Cảm thấy mình sợ hãi trước tổ tiên.

Ôi cái điều thiêng liêng

Tôi cứ ngỡ không còn trong tôi nữa

Cuộc sống quay nổi chìm, lành vỡ

Tưởng đời ta như ngọn gió không nguồn.

Chiều ba mươi này bất chợt khói hương

Mùi nhắc nhở Cội Nguồn... Tôi khóc.

Giọt nước mắt tan vào nền đất

Ba tôi cúng xong rồi

bỏ guốc vuốt tay trơn

Thu Nguyệt (Nội san Huyện Lai Vung năm 2000)

Dân số gia tăng, ai cũng biết. Công cuộc “kế hoạch

hóa sinh đẻ” được vận động ráo riết, làm giảm đà gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.