SÀI GÒN XƯA, ẤN TƯỢNG 300 NĂM VÀ TIẾP CẬN VỚI ĐỒNG BẰNG SÔNG CỬU LONG - Trang 95

95

cầm cây búa vàng, mặt như xoa phấn đỏ, râu mày bạc
trắng, đến trước mặt mà bảo rằng: Tướng quân nên kéo
binh về cho sớm, không nên ở lâu nơi ác địa này! Ông
thức dậy, có vẻ lo buồn, vì việc biên cảnh chưa thành,
dư đảng giặc còn núp trong rừng núi. Trong lúc trù trừ
chưa quyết định thì ba quân lại phát bịnh dịch mà ông
cũng nhiễm bịnh, ăn uống không đặng, hai chân tê bại.
Gặp Tết Đoan Ngọ (mồng 5 tháng 5) ông miễn cưỡng
ra dự tiệc để khuyến lạo tướng sĩ, rồi bị trúng phong và
thổ huyết, bịnh tình lần lần trầm trọng. Ngày 14, ông
kéo binh về, ngày 16 đến Sầm Giang (Rạch Gầm) thì
mất... thọ được 51 tuổi. Quan tài đưa về Trấn Biên, Cù
lao Phố”. (Trịnh Hoài Đức).

Liệt Truyện soạn trễ hơn, ghi thêm chi tiết.
“Gặp lúc mưa to gió lớn, gò Lau Vôi trước cù lao

sụp lở”. (Liệt Truyện không mô tả dung nhan vị thần,
nhưng ghi có nằm mộng) và Nguyễn Hữu Cảnh đã cười,
trả lời với vị thần: “Số mệnh là do trời, đâu phải do đất
này!”. Ngay khi ăn tiệc ngày Đoan Ngọ, tuy bịnh nhưng
ông gượng gạo tham dự, chợt thổ ra một cục máu, bèn
lấy tay áo che đi, không cho mọi người biết để yên lòng
quân sĩ. Kế bệnh nặng thêm, ông than rằng: “Ta muốn
nối chí ông cha, ra sức báo nước, song số trời có hạn,
há phải sức người mà làm được đâu?”. Sau đó chuyển
quân về đến Rạch Gầm thì chết. Lại có chi tiết: Người
Chân Lạp lập đền thờ ông ở đầu bãi Nam Vang (ghi nhớ
đến lòng nhân đức của ông đối với kẻ bại trận).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.