SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 115

Chiron hẳn đã hiểu bộ mặt chán chường mà ta trưng ra.

"Thôi nào, anh bạn thân mến," ông ấy nói. "Thần từng thành công mà.

Dù giờ tuy không phải là thần, song lần đầu thần giết Python ấy, có gì khó
khăn đâu! Hàng trăm quyển sách đã ngợi ca thần dễ dàng lột da địch thủ
của mình thế nào."

"Ờ," ta lầm bầm. "Hàng trăm quyển sách cơ đấy."

Ta có nhớ vài câu chuyện trong số đó: Ta đã giết Python mà chẳng tốn

một giọt mồ hôi. Ta bay tới miệng hang, gọi hắn ra, bắn mũi tên, và BÙM!
- trái đất mất đi một con rắn quái vật khổng lồ. Ta trở thành Chủ nhân của
Delphi, và tất cả chúng ta sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Sao mấy tay viết truyện lại nghĩ ta đánh bại Python nhanh chóng và dễ

dàng quá vậy?

Được rồi...chắc vì ta bảo họ thế. Cơ mà, sự thật khác hẳn. Hàng thế kỷ

sau trận chiến, ta vẫn gặp ác mộng về kẻ địch năm xưa.

Bây giờ ta gần như biết ơn ký ức dở dang của mình. Ta không thể nhớ

ra mọi tình tiết hãi hùng trong trận chiến giữa ta với Python, nhưng ta biết
chắc hắn chẳng phải hạng tôm tép. Ta đã cần đến tất cả sức mạnh thần
thánh, quyền năng thiêng liêng, lẫn bộ cung chết chóc nhất thế gian.

Cơ may nào dành cho ta, một kẻ phàm phu tục tử tuổi mười sáu với

mụn mọc đầy mặt, quần áo mặc lại, và bí danh Lester Papadopoulos đây?
Cám ơn nhiều à, nhưng ta sẽ không chạy bừa tới Hy Lạp để bị làm thịt,
nhất là khi thiếu cỗ xe mặt trời hay khả năng dịch chuyển tức thì. Xin lỗi
nha; thần linh không chơi trò thuê máy bay đâu.

Ta gắng sức nghĩ làm sao có thể giải thích điều này với Chiron theo

cách thật khôn khéo, điềm tĩnh mà không bao gồm việc ta giậm chân thình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.