SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 150

Ta chơi qua những gam khác, mừng rỡ vì mình vẫn còn nhớ được

chúng.

"Bây giờ là một liên khúc Lydian" ta giới thiệu "Nó bắt đầu với bốn

gam trưởng thứ tư. Họ gọi nó là Lydian theo tên vương quốc Lydia cổ xưa.
Nhưng thực ra là ta đặt nó theo tên một cô bạn gái cũ của ta, Lydian. Đó là
cô gái thứ tư ta hẹn hò trong năm đó nên..."

Ta chơi được nửa âm thì thấy Damien và Chiara đang khóc lóc trong

tay nhau. Họ đánh nhau một cách yếu ớt và nguyền rủa:"Tôi ghét cậu, tôi
ghét cậu."

Valentina nằm trên ghế sân khấu, run lẩy bẩy trong im lặng. Woodrow

gặm cây sáo của mình: "Tôi thật vô dụng" ông ta nức nở "Vô dụng!"

Austin có chút nước nơi đáy mắt.

Ta rùng mình khi nhận một trong những năng lực cũ của ta đã không

còn bị niêm phong nữa. Nhưng rồi ta hình dung ra Chiron sẽ bị làm phiền
nếu ta dồn cả lớp học âm nhạc này vào nỗi đau đớn và tuyệt vọng.

Ta nhẹ nhàng chuyển sang dây D thăng- thói quen ta từng dùng để giữ

những người hâm mộ khỏi quá chìm đắm trong niềm phấn khích ở những
buổi hoà nhạc của ta (à, đó là vài hợp đồng âm nhạc nhỏ ở Fillmore trong
những năm 1960, ừm...ta sẽ kể tỉ mỉ cho các ngươi khi rảnh rỗi.)

Ta chơi một hợp âm với tiếng bập bùng đặc trưng của guitar. Ta cố

tình chơi lạc điệu một chút. Điều đó với ta khá là tệ. Nhưng nhờ thế mà các
trại viên đã dần thoát khỏi cơn mê sảng. Họ bình tĩnh lại, ngồi xuống, lau
nước mắt và lắng nghe liên khúc 1-4-5 đơn giản mà quyến rũ của ta.

"Tuyệt!" Austin nâng cây violin của cậu lên tựa vào cằm và bắt đầu

hoà tấu với ta. Cung kéo bằng nhựa thông nhảy múa qua những dây đàn.
Trong một vài khoảnh khắc, chúng ta dường như không còn chỉ là một gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.