SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 151

đình. Chúng ta trở thành một phần của âm nhạc, giao tiếp bằng đẳng cấp
mà chỉ có thần thánh và người nghệ sĩ thực thụ mới cảm nhận được.

Woodrow thoát khỏi bùa mê.

"Thật là kỳ diệu!" Thần rừng nức nở, à cảnh này không đẹp mắt mấy

đâu "Hai người đáng lẽ nên dạy lớp học nhạc này. Tôi đã nghĩ gì không
biết? Apollo, xin thần đừng lột da tôi."

"Thần rừng yêu quý của ta" ta nói "Dĩ nhiên ta sẽ không bao giờ..."

Đột nhiên, các ngón tay ta co thắt lại. Ta đánh rơi cây guitar trong kinh

ngạc. Cây đàn lăn xuống bậc thang sân khấu, kêu ầm lên và vỡ nát.

Austin hạ cây đàn xuống "Cha ổn chứ ạ?"

"À...ừ, dĩ nhiên"

Nhưng ta không hề ổn chút nào. Trong một vài giây, ta đã trải qua

niềm hạnh phúc vô bờ khi quyền năng xưa cũ của ta xuất hiện trở lại.
Nhưng rõ ràng những ngón tay tê liệt của ta không đủ khả năng thực hiện
chúng. Cơ tay ta nhức nhối. Những vệt đỏ hằn sâu lên gan bàn tay, nơi ta
chạm vào những phím đàn. Ta có lẽ đã mở rộng bản thân theo cách nào đó.
Nhưng phổi ta co lại, dường như bị rút hết oxy khi ta cất tiếng hát.

"Ta... Ta hơi mệt" ta nói, mất hết tinh thần.

"Ừm..." Valentina gật đầu "Ngài đã chơi đàn một các không tưởng!"

"Sẽ ổn thôi, Apollo" Austin nói "Cha sẽ trở nên mạnh mẽ hơn mà. Khi

các á thần sử pdụng sức mạnh, nhất là khi mới bắt đầu, chúng con vẫn
thường cảm thấy mệt mỏi nhanh chóng."

"Nhưng ta không..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.