SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 82

"Anh có kỹ năng hoang dã nào không?" cô nhóc hỏi. "Đọc hướng rêu

mọc trên thân cây? Lần theo dấu vết?"

"Đấy là chuyên môn của em gái ta," ta đáp.

"Biết đâu Đào có thể giúp," Meg quay sang con karpos của nhóc ấy.

"Nè, mày có thể tìm lối ra khỏi khu rừng giúp bọn tao được không?"

Suốt mấy dặm vừa qua, con karpos cứ căng thẳng lầm bầm, mắt đảo

láo liên. Giờ nó ngửi ngửi không khí, lỗ mũi run run. Nó nghiêng đầu.

Mặt nó bừng lên sắc xanh lá. Nó phát ra tiếng sủa thê lương, rồi tan

thành cơn lốc lá cây.

Meg đứng bật dậy. "Nó đâu mất rồi?"

Mắt ta dò xét khu rừng. Ta ngờ rằng Đào đã có quyết định sáng suốt.

Nó đánh hơi thấy mối nguy đang tới và bỏ rơi bọn ta. Nhưng ta không
muốn đưa ra giả thuyết ấy với Meg. Cô nhóc vốn khá yêu mến con karpos.
(Nực cười, quyến luyến một sinh vật nhỏ bé nguy hiểm. Thế nhưng, thần
linh bọn ta cũng quyến luyến con người, nên ta chẳng có quyền chỉ trích.)

"Có lẽ nó đi do thám," ta gợi ý. "Có lẽ chúng ta nên-"

APOLLO.

Giọng nói vang dội trong đầu ta, cứ như ai đấy đã lắp cặp loa Bose sau

tai ta. Nó không phải tiếng nói lương tâm của ta. Lương tâm ta đâu thuộc
giống cái, mà nó cũng chẳng ồn ào đến mức ấy. Thế mà có gì đấy thân quen
lạ lùng trong chất giọng phụ nữ này.

"Sao thế?" Meg hỏi.

Không khí trở nên ngọt ngây. Đám cây lù lù phía trên hệt nắp của cây

bắt ruồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.