SẤM TRUYỀN BÍ ẨN - Trang 88

màu giống ta, ngoại trừ nó không được đánh rối hợp mốt hay bồng bềnh
lãng tử. Môi gã cong lên như thể vừa ngửi thấy mùi khó chịu. Có khi là mùi
ghế xe buýt đang cháy.

"Ngươi là ai?" Ta hét, vô vọng tìm cách ngăn cú lao đầu xuống của cỗ

xe. "Sao ngươi lại ở trên xe buýt của ta?"

Gã đàn ông mỉm cười, khiến mặt gã còn xấu xí hơn. "Tổ tiên của ta

không nhận ra ta sao? Đau lòng quá!"

Ta cố nhớ ra hắn. Bộ não phàm tục đáng nguyền rủa của ta quá nhỏ bé,

quá cứng nhắc. Nó vứt bỏ bốn ngàn năm ký ức như vứt cát.

"Ta,ta không nhớ," ta nói. "Ta rất lấy làm tiếc."

Gã đàn ông phá ra cười khi những ngọn lửa liếm tay áo màu tím của

gã. "Ngài chưa thấy hối tiếc gì đâu, nhưng trong tương lai thì có. Hãy tìm
các cánh cổng cho ta. Dẫn ta đến chỗ Nhà Tiên Tri. Ta sẽ rất vui lòng được
thiêu rụi nó!"

Ngọn lửa nuốt chửng ta trong lúc cỗ xe mặt trời đâm xuống trái đất. Ta

siết chặt tay lái và hãi hùng nhìn chằm chằm khuôn mặt đồng thiếc đồ sộ
xuất hiện lù lù bên ngoài kính chắn gió. Đấy là khuôn mặt của gã đàn ông
mặc đồ tím, được nặn từ miếng kim loại lớn hơn cả xe buýt của ta. Khi ta
lao vun vút về phía nó, đường nét khuôn mặt dần thay đổi và nó trở thành
khuôn mặt của chính ta.

Thế rồi ta choàng tỉnh, cả người run rẩy và lấm tấm mồ hôi.

"Từ từ thôi." Tay ai đấy đặt trên vai ta. "Đừng cố ngồi dậy."

Tuy nhiên, ta vẫn cố ngồi dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.