SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 162

- Cám ơn chị. - Peggy thì thầm - Em rất cám ơn.
Kendall xiết chặt bàn tay Peggy:
- Chúng mình sẽ bàn lại chuyện nầy sau nhé.
Kendall đi xuống lầu để tiếp tụccuộc họp. Vừa đi vừa suy nghĩ. Khi chúng
ta còn bé, trước khi Mẹ qua đời, chúng ta đã xây những kế hoạch thật tuyệt
vời. Chị sẽ trở thành một nhà tạo mẫu thời trang nổi tiếng, Kendall ạ, còn
em sẽ là một vận động viên điền kinh lớn nhất thế giới! - Kendall nghĩ - à
cái vế thử hai đáng buồn là lẽ ra Woody đã trở thành một vận động viên tên
tuổi. Vậy mà giờ đây…

Kendall không hiểu là mình thấy thương cho Woody hay cho Peggy nữa.
Khi xuống đến chân cầu thang nàng gặp Clark vừa đi tới, bưng chiếc khay
đựng một lá thư.
- Xin lỗi cô Kendall. Một người vừa gửi lá thư nầy cho cô. - Ông già trao
cho nàng chiếc phong bì.
Kendall ngạc nhiên nhìn.
- Ai nhỉ? - Nàng gật đầu. - Cám ơn ông Clark.
Kendall mở phong bì, và ngay khi bắt đầu đọc, mặt nàng biến sắc.
"Không!" Nàng nói, hụt cả hơi, tim đập loạn xạ và loạng choạng vì mất
thăng bằng.
Nàng đứng tựa vào chiếc bàn, cố lấy lại hơi thở bình thường.
Một lát sau, nàng quay ra, đi vào phòng khách, mặt tái nhợt. Cuộc họp đã
tan.
- Marc… - Kendall cố tỏ vẻ bình tĩnh. - Em gặp anh một lát được không?
Anh nhìn nàng quan tâm.
- Được chứ.
Tyler hỏi Kendall.
- Em không sao đấy chứ?
Nàng cố nở một nụ cười.
- Cám ơn anh, em khoẻ.
Nàng nắm tay Marc và dắt anh lên tầng. Khi vào đến buồng ngủ, Kendall
đóng cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.