SÁNG, TRƯA, ĐÊM - Trang 47

khách của đại uý Durer. Viên hạ sĩ đang không có ở đấy, còn cửa phòng đại
uý Durer thì mở hé. Anh bèn bước vào trong. Viên đại uý lại thay thêm một
bộ quân phục mới nữa và đang hí hoáy chuẩn bị cho các cuộc phỏng vấn
buổi sáng của mình. Gã ngẩng nhìn Steve:
- Anh làm gì ở đây? Đây là văn phòng riêng. Hãy ra ngay!
- Tôi là phóng viên của tờ New York Times, - Steve tự giới thiệu.
Sắc mặt Durer bỗng sáng ngời lên.
- Mời vào, mời vào… Ông nói tên ông là…
- John. John Jones.
- Ông dùng gì? Cà phê? Cognac?
- Không, cám ơn.
- Mời ông ngồi xuống. Mời. - Durer rối rít nói. - Hẳn ông tới đây về tấn bi
kỵch khủng khiếp đã xẩy đến với hòn đảo nhỏ nầy của chúng tôi. Ngài
Stanford xấu số tội nghiệp.
- Đến bao giờ các ông mới có kế hoạch thả cái xác ra?- Steve hỏi.
Đại uý Durer thở dài:
- À, tôi hy vọng việc đó sẽ không mất nhiều ngày cho lắm. Một trường hợp
quan trọng như ngài Stanford thì sẽ có một số tờ khai phải điền vào. Có
những thủ tục phải theo, ông hiểu đấy.
- Tôi nghĩ là tôi hiểu, - Steve nói.
- Có thể mất mười ngày, có thể hai tuần gì đó. - Lúc ấy chắc cái tin không
còn giật gân với báo chí nữa.
- Đây là danh thiếp của tôi. - Steve dí tấm danh thiếp vào mũi Durer.
Durer nhìn kỹ rồi thốt lên:
- Ra ông là luật sư chứ không phải nhà báo?
- Không. Tôi là luật sư của Harry Stanford. -Steve vừa nói vừa đứng lên. -
Tôi muốn có giấy phép thả xác ông ấy ra.
- Ra thế. Tôi cũng muốn cấp cái giấy phép đó cho ông lắm chứ. Hiềm một
nỗi tay chân tôi bị trói hết cả rồi. Tôi không thấy có cách gì…
- Ngày mai.
Không thể làm gì được! Không có cách gì giải quyết vào ngày mai được…
- Tôi khuyên ông nên liên lạc với thượng cấp của mình ở Paris. Stanford

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.