SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 100

SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM

Hoàng Hải Lâm

www.dtv-ebook.com

Chương 14: Hạt Cát

Buổi sáng, con chó Phèn chạy lon ton trên cát. Tôi cũng chạy theo nó.

Bãi biển sớm nào cũng ghi lại vết dấu của tôi và con Phèn. Và trên đó để lại
nhiều đồ vật khá lý thú. Nước biển rút xa bờ để lại bao nhiêu thứ vụn vặt.
Con Phèn thích cắp ve chai chạy đến phía bờ kè đá. Hôm nay nó bỏ qua
bao nhiêu vỏ chai đẹp, kể cả vỏ chai trà xanh có in hình hoa mai ngày Tết.
Tôi thấy lạ, mỗi bận con Phèn thường ngoái đầu nhìn lại phía tôi khi nó
chạy một quãng khá xa thì bây giờ nó cứ cắm cúi một hơi đến phía bờ kè.
Tôi chạy theo nó muốn đứt hơi. Đến chân kè thì con Phèn dừng lại, nó dúi
mũi khịt khịt, nó cào hết chỗ rác phủ lên trên mô cát cao rồi bắt đầu đào
bới.

Tôi khom người một lúc rồi nằm bệt xuống cát nhìn con Phèn hì hụi

đào. Cái hầm lút đầu con Phèn, sau đó là nửa người nó chìm dưới cát và
một lúc sau chỉ còn lại cái đuôi nó ve vẩy. Tôi đến kéo nó lên nhưng nó
gầm gừ, kiểu như tôi tranh con mồi với nó. "Cát chôn mày đấy", tôi lên
giọng cảnh báo nó, con Phèn vẫn chăm chỉ đào trong tiếng “ư ử” đáp trả
tôi. Tôi nhìn xuống bên dưới, nó đã vào sâu hun hút nhưng cái hang vẫn
không bị sập. Con Phèn nằm cuộn tròn ở đấy và trở đầu nhìn ra phía tôi, nó
thè lưỡi thở, nước dãi chảy ra tưa tứa. Tôi gọi mãi nhưng nó không lên.
Chợt nghĩ đến tình huống cái hang cát sụp xuống và con Phèn bị chết ngạt,
tôi cuống cuồng chạy về nhà. Tôi kiếm mẹ từ sau vườn. Mẹ đứng ngẩn
người nhìn vạt rau mồng tơi. Từng thân cây mồng tơi đeo đẳng bám vào
mấy sợi dây thừng đã gần mục nát.

- Mẹ ơi! - Tôi gọi nhưng mẹ không quay lại, đến khi tôi nhắc tên con

Phèn mẹ mới nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.