SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 107

Tôi buông tay mẹ và nhìn ra phía biển, tiếng của con Phèn chới với.

Nó gọi tôi, cả ánh trăng cũng gọi tôi. Tôi khoát tay bơi theo tiếng gọi, tôi đã
bơi kịp con Phèn. Nó đã ở trên chiếc thuyền nhỏ và đưa tay níu tôi lên
thuyền. Tôi ngỡ ngàng, dưới ánh trăng sáng như chực vỡ ra, con Phèn biến
mất. Trước mặt tôi là người đàn ông có đôi mắt rất buồn. Ông ấy nhìn tôi,
ông ấy vuốt lên tóc tôi.

- Lin! Bố đây.

- Bố, sao lại là bố? Sao bố lại ở đây?

- Bố đã nằm lại trên biển, bố đã biến thành hạt cát...

- Còn con Phèn của con đâu?

- Không có con Phèn đâu, đó là ảo ảnh. Con về nhà đi, con hãy yêu

thương mẹ như bố đã từng làm. Bố đã không thể tiếp tục sống để thương
mẹ nên bố đã biến thành hạt cát. Con đã nhặt được trái tim của bố, hãy đặt
nó bên mình...

- Nhưng bố ơi! Bố ơi!...

Tôi bơi, chới với giữa biển khi con thuyền biến mất và ánh trăng tắt

sau tiếng hú hoang hoải của con Phèn. Ánh mắt mẹ nhìn tôi, mẹ khóc.

- Con tỉnh lại đi, trời sáng rồi, giấc mơ qua rồi.

- Mẹ, con Phèn đâu?

- Nó đi theo giấc mơ của con rồi, chỉ còn lại cái này thôi.

Mẹ đưa cho tôi trái tim đá, tôi lật trở xem một cách kĩ càng. Chữ

“PHÈN” óng ánh như dát vàng. Tôi ôm trái tim đá vào lòng, tiếng con Phèn
vẫn rên lên ư ử, tiếng bố trìu mến thì thào với tôi. Tôi thấy đôi mắt buồn
vàng võ khi nhìn vào trái tim đá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.