SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 19

Ba xấu hổ với mọi người vì em đứng giữa ngã ba của số phận đàn ông

và đàn bà. Ngày đó em thương ba hơn thương má, vì rằng cái sự im lặng
của người đàn ông còn hơn cả ngàn giọt nước mắt của đàn bà. Em bước đi
và nghe ba đang chết bởi cái sự chối bỏ đứa con của mình.

Có mấy mùa xuân em về đến cổng nhưng ba đuổi và em biết mình

đang sống trong lòng của ba. Em bước đi khi sau lưng mình có nắng, đó là
ánh mắt của ba. Mấy năm sau em cũng có về, về đứng nhà dì Tâm kế bên
nhìn ba má lấp ló ở mé con kênh rồi nghe lòng mình ấm. Em gửi dì Tâm
chút tiền cho ba má nhưng không quên dặn dò tiền đó không phải là của
em. Vì rằng nếu biết được ba sẽ giận dữ mà ném nó xuống kênh, em không
tiếc tiền mà chỉ sợ ba tăng huyết áp.

Nghe đến đó anh cười, em sâu như tia hy vọng mà thoạt nhìn thì trống

trơn.

Đêm nay em hát bài gì. Em nói Định mệnh buồn, với những người

như em nỗi buồn thích ở lại và dường như những bài ca như vậy nghe mới
chạnh lòng, khán giả mới mua cho năm ngàn đồng một vé cho vòng loại
đầu tiên.

Em cũng cần tiền, đủ cho những ngày sống và những chuyến đi. Vậy

những lúc đau ốm thì tiền đâu khám bệnh, em có bảo hiểm y tế không? Em
phì cười vì phát hiện thấy cái anh này ngây ngô, người trong đoàn lô tô ai
mua cho cái bảo hiểm y tế. Mà giả dụ có mua thì nơi đăng ký khám chữa
bệnh là bệnh viện Mây lang thang ở trên thiên đình.

Anh cười, em nói chuyện cũng hài hước, chỉ tội ca nghe buồn như cạn

một dòng sông. Mà ca hoài chán vậy nghe vẫn buồn sao. Có, lúc nào ca
nghe cũng buồn vì nó đã thấm vào xương tuỷ. Khi nào có vị khán giả nào
đó mủi lòng như anh thì em cũng khóc chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.