SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 37

- Mẹ cha nó, làm gì mà mấy ngày không liên lạc được. Lão từng bảo

lúc nào mổ tay điện báo cho anh... mẹ kiếp.

Cậu thanh niên làm phẫu thuật để lấy nẹp trong tay. Hoàng biết vậy.

Và khách quan, anh cũng chẳng nói gì. Cho nên trong này vắng lạ đến dễ
phát cáu. Anh cứ nằm lặng im quan sát. Có lúc cũng lì lợm nằm úp mặt về
phía tường mặc cho người thanh niên kia khó chịu. Có lúc, anh ta điên lên
và ném chiếc điện thoại cái bốp vào tường.

- Sao buồn thế. Này lão kia, sao nằm viện? Sao chẳng nói chuyện gì

vậy? Thế ông bao nhiêu tuổi rồi, nhà ở đâu, sao không thấy người thân?

Hoàng vẫn lặng im, anh không muốn trả lời cậu ta. Hay nói đúng hơn

là anh không thể viện dẫn nguyên nhân này nọ để nói dối chuyện anh nằm
viện. Đây không phải là một tai nạn, anh xác định rõ vấn đề. Vì khi nhoài
người cùng chiếc xe gắn máy trên đường anh đã kịp nghe đoạn đối thoại
của mấy tay thanh niên lao xe vào anh.

Đó là một đêm mưa, trong cái lạnh tê tái và máu chảy lênh láng

đường. Đó không phải là một tai nạn, anh khẳng định lại sự việc đã xảy ra
với mình. Nhưng anh lặng im, người ta cũng quá nhiều khốn khổ, người ta
cũng quá nhiều bi kịch trong cuộc sống. Anh bò đi một đoạn, bằng cánh tay
đầy máu vung lên mưa dội trở lại đường loang loáng. Anh ụp xuống đường
và im lặng trong khi mấy tay kia vẫn nháo nhác nói với nhau có vẻ không
mấy cấm kỵ.

- Từ nay bỏ thói rủ rê con cái nhà người ta sa đọa.

- Như thế là đủ chưa đại ca?

- Vừa để nhớ đời. Chắc hắn không chết.

- Bà ta trả được bao nhiêu đại ca?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.