SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 76

- Vẫn nói chữ thế.

- Không cố ý đâu.

- Tôi muốn biết hai điều. Vì sao anh không về nhà dịp Tết. Và... vì sao

anh rời bỏ nơi đây chừng ấy thời gian.

- Tôi đã chọn cho mình mùa xuân không phải ở một mùa trong bốn

mùa. Tôi chọn mùa xuân ở tuổi mình, tôi đi và không thấy phí. Như anh
thấy đấy, người tôi có tươi tốt râu tóc mới dài ra ngần ấy. Còn rời bỏ nơi
đâu không quan trọng bằng những ngày anh sống ở đấy…

Thiên lắc đầu cười rộn rã. Đúng là Mẫn rồi, không trật vào đâu nữa.

Thiên đã chuẩn bị biết bao nhiêu thứ, từ chỗ chọn câu chuyện vào đề để hỏi
xem vì sao Mẫn rời bỏ nơi đây? Anh đã làm gì để Mẫn phật ý. Nhưng có vẻ
không cần nữa. Mẫn như cơn mưa rừng ngang qua, ào ạt trút nước vào buổi
bình minh và tạnh ráo sau khi mây trắng ngang trời. Giản đơn như rừng và
tự nhiên như cây cỏ.

Tại sao điều ấy Thiên lại quên? Anh cứ cả nghĩ bao nhiêu thứ xung

quanh đời sống rồi chờ đợi một ngày với nhiều lời giải thích. Nhưng nó bị
xua đi tất cả sau tiếng cười giòn tan của Mẫn và chén rượu lúc nào cũng
cạn ráo. "Uống đi, Tết này tôi ở lại vài hôm rồi đi." Mẫn nói, Thiên rót
thêm chén rượu rồi hỏi lại. "Đi đâu?" "Thì đi những miền khác, những
miền đất khác, đến Tết tôi lại quay về dù không có anh ở đây, dù không có
rượu ở đây. Vì... tôi chắc chắn nó còn cái chòi này và chỗ tam cấp này là
của tôi"... Thiên ngưng chén rượu ngang bờ môi, mùi men lá nồng nàn đến
day dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.