SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 8

- Bố không thương con ư?

- Bố không thương con hóa ra bố phụ lòng Miên sao? Miên đã nói, bố

hãy thương anh ấy, con yêu anh ấy hơn cả bản thân mình.

- Vậy sao bố từ chối con?

- Con cần được sống thảnh thơi hơn con trai ạ.

Chín giờ tối, rồi mười giờ, Trung say khướt. Anh vịn vào ông Thiện

để đứng dậy rồi dật dờ đi ra phía biển. Ông Thiện bấm chiếc đèn pin tù mù
theo sau, kế đến là bà Cẩm. Ba con người ngồi cạnh nhau trên cát. Trăng
lên muộn nhưng sáng hơn thường lệ. Ba khuôn mặt đều hướng về phía
biển, họ lặng im.

Họ cùng yêu thương một người là Miên. Ngày Trung mới đến đây,

ông Thiện đã nhận ra điều đó. Hồi đó Miên chuẩn bị được gửi đi đào tạo.
Ông nói bóng gió rằng mai mốt Miên đi học, Trung sẽ nhớ phải biết. Trung
cười hể hả như để xua đi điều gì đó bằng một câu nói mà tới bây giờ anh
vẫn nhớ. "Con và Miên, mỗi đứa một nơi ít gặp nhau mà". "Nhưng mà anh
em bây thương nhau". Trung lặng im thừa nhận, một điều khác nữa anh
không thể gật đầu đồng ý với câu nói của ông Thiện vì cả Trung và Miên
đều có gia đình.

Đêm về khuya, sương rơi ướt đẫm ba mái đầu. Cơn gió nhẹ chợt đưa

rặng phi lao vi vu. Phía biển vẫn bình yên đến lạ. Trung mở lời trước, vẫn
câu hỏi bấy lâu nay, vẫn điều nghi vấn bấy lâu nay khiến Trung mất ngủ
suốt chục năm có lẻ.

- Bố, con có quyền được biết...

- Con à...

- Bố không nói, con có chết cũng không cam lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.