SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 86

Tuần hay phơi nắng trên bãi cát vàng và ngồi trú mưa dưới cây trâm

bầu suốt mùa đông giá rét. Khúc sông nơi con đò vô tích đậu ít người qua
lại. Ở bến sông này nước lớn, rêu thả xanh trôi lờ đờ từng lọn tóc ma dài và
con nước có đoạn xoáy tròn trùng trục đến cực âm. Ngày trước có người
chết ở đó, người con trai tên là Vô Tích. Vô Tích đem lòng yêu cô gái trên
bờ nhưng chàng bị người tình từ chối. Vô Tích chết trên sông trong một
chiều mưa còn cô gái sau đó lang thang trên sông tìm lại người thương cũ.
Nhưng chỉ thấy bến sông với con đò Vô Tích nằm trong quạnh quẽ.
Chuyện tình buồn là thế nên trai gái đến tuổi yêu đương chẳng ai dám ra
bến sông này. Vô tích lạnh như người thương phụ.

- Có ai đưa đò không? Chị gọi, tiếng lanh lảnh trùm lên phía bên kia

sông. Con đò trườn ngang qua như đáp lại tiếng người. Chị về bên cây trâm
bầu nằm lại nghe sông hát suốt đêm. Sông hát rằng:

Gió ơi!

Gió đi về đâu để con thuyền thả trôi trong quạnh vắng?

Người tôi yêu ơi!

Người yêu về đâu để bến vô tích mang tên một kiếp lụy tình đò cứ vắt

ngang sông?

Lạc mất giữa nhân gian xanh một mối tình…

Gió ơi,

Người tôi yêu ơi!

Cứ suốt đêm, dập dìu những câu hát. Gần có, xa thăm thẳm buồn có.

Và dường như chị khóc. Những đám rông rêu trườn lên theo nhịp sóng
cuốn lấy một phần của tay chèo. Chị vịn vào chỗ đó, như giữ cho chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.