SAO ANH LẠI LẤY CHỒNG EM - Trang 97

- Tôi thua mẹ con bà. Thôi vào ngủ với con, đừng để nó một mình.

Tôi đã nằm đến sáng mà không hề chợp mắt. Mẹ thức cùng tôi nhưng

hai mẹ con chẳng hề nói gì. Tôi đã rất yêu thương chị Min, điều đó khiến
tôi có ý định đập nát bức tượng. Tôi đang đố kỵ ư? Trong lòng tôi đang nảy
mầm của tội ác. Tôi khóc, tôi cảm nhận được lớp màu tôi vẽ lên tượng công
chúa đang dần chảy ra trên tay tôi. Những giọt màu sánh lại.

- Mẹ ơi! - Tôi thảng thốt khi ánh nắng lọt qua cửa sổ vào trong căn

phòng và bức tượng trở về với màu sắc nguyên sơ. Nó trắng toát, nó không
còn là công chúa nhỏ xinh của tôi. - Mẹ... công chúa của con? - Mẹ vuốt
tóc tôi còn tôi thì nghĩ đến những hộp màu ở nhà chị Min. Tối hôm sau, tôi
vẫn trốn đến nhà chị Min để tô tượng.

Mẹ đứng cạnh tôi, bố đứng cách xa hơn một chút. Tôi biết lúc tôi trốn

ra khỏi nhà thì hai người họ theo sau. Cánh cửa nhà chị Min không mở
được. Tôi nhìn qua tấm kiếng, màu hồng tan chảy trong căn phòng trắng.
Bố giúp tôi mở chốt cửa, mẹ bước vào trước tìm bật những công tắc điện,
chúng sáng lên đồng loạt. Lạ thế, mới tối trước tôi bật lên nhưng nó không
hề sáng. Lúc này, tôi có cảm giác an tâm vì chắc rằng bố mẹ đã cảm thông
cho trò rồ dại của tôi. Tôi tìm cọ và với tay lấy bột màu thì mẹ ngăn tôi lại.

- Tim...

- Con sẽ tô màu cho bức tượng.

- Đừng con ạ, hãy để cho nó như thế. Nàng công chúa đó đã đi rồi.

- Đi đâu hả mẹ? Hoàng tử đón cô ấy đi sao?

- Không phải công chúa nào cũng được hoàng tử đón đi đâu con.

- Nhưng chị Min thì có chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.