SAO ĐEN - Trang 1072

Dưới ánh sáng mờ đục của ngọn đèn ca-bin, Hào nhìn thấy ba bộ mặt

hốc hác xám ngoét vì gió biển, vì thức đêm có thể còn vì sợ hãi. Những bộ
đồ nghi trang cũng không sao làm họ giống ngư dân hoặc những người
nóng dân trên bờ biển được. Đấy là chưa kể bao thứ khác họ mang theo: vũ
khí, điện đài họ sẽ bị bắt ngay. Lần này trong tay Hào chẳng có tín hiệu gì
để liên lạc với các trạm quan sát trên bờ. Anh đã phải tính đến giải pháp ít
tổn thất nhất cho một cuộc đụng độ bất đắc di.

Bảy Dĩ nhổm dậy lần lên ngồi bên Hào.

- Anh nắm chắc địa hình nơi đổ bộ rồi chứ?

- Tôi biết vùng đó nhưng hàng chục năm nay chưa qua. Các cồn cát dễ

di chuyển. Con lạch nhỏ không có tàu lớn ra vào chắc không ai nạo vét.
Tuy vậy thuyền ta nhỏ ít bị mắc cạn. Khó khăn không phải phía ngoài biển.
Tôi lo cho các anh khi lên bờ. Vùng này nhiều đồng lầy, rừng tràm xen dừa
nước mọc hoang dã. Ngay ban ngày không có xuồng đi lại còn khó khăn
nữa là đêm tối. Sao lần này không có người đón nhỉ.

- Có nhưng không phải ngoài khơi.

- Tín hiệu thế nào?

Một phút im lặng Bảy Dĩ mới nói:

- Anh không phải gặp họ. Đưa chúng tôi đến bờ, anh quay ra ngay.

Sau đó chúng tôi tự lo liệu.

- Liệu bao giờ phải đi đón các anh?

- Không hẹn trước, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ chóng gặp nhau.

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.