SAO ĐEN - Trang 251

đỗ lại. May sao đây lại là một công voa của sư đoàn 97. Tôi yêu cầu viên
chỉ huy đưa tôi về một căn cứ gần nhất. Mười phút sau tôi về đến trại 53.
Tôi xưng tên và cấp bậc với viên chỉ huy chứ tuyệt nhiên không kể gì đến
chuyện đã xảy ra. Tôi xin gọi nhờ điện thoại về Bộ Tổng tham mưu. Tôi
cũng không quên báo tin an toàn cho Dung yên tâm.

Nửa giờ sau có xe của cơ quan đến đón tôi về. Tôi làm bản tường trình

lại toàn bộ sự vụ lên cơ quan an ninh là tôi bị Việt cộng bắt và tôi đã chống
lại chúng như thế nào để thoát thân. Tôi còn nộp lên trên cả khẩu súng ngàn
chiến lợi phẩm nữa!

Chiều hôm ấy thấy xe vất ở cửa mà không biết tôi đi đâu, làm cả nhà

tôi hoảng hồn. Đến như Dung vốn bình tĩnh như thế mà trong tình huống
này cũng quá xúc động khóc như mưra. Một mặt cô gọi điện báo cho Trung
tâm Điện toán Bộ Tổng tham mưu và cảnh sát khu vực biết chuyện này.
Mặt khác cô cũng phải sơ tán giấy tờ tài liệu đề phòng những hậu quả khác.
Mãi tới khi nhận được điện thoại của tôi, cả nhà mới hoàn hồn.

Chúng tôi đã báo cáo sự việc trên về Trung tâm ít lâu sau cấp trên cho

chúng tôi biết một chi tiết: Cuốn phim chụp kế hoạch "Cả voi xanh" của tôi
gửi về đã không tới đích. Đồng chí giao liên mang tài liệu bị địch phục kích
bắn chết. Chúng lấy đi tất cả mọi thứ anh mang theo.

Thế thì rõ rồi. Cuốn phim đó đã quay về đến Cục an ninh quân đội. Cơ

quan phản gián này đã khoanh vùng để tình kẽ hở. Và chúng đã nghi tôi,
một khâu trong toàn bộ dây chuyền. Như vậy là tôi đã được đánh một dấu
hỏi. Chúng làm cú bắt cóc này mục đích kiểm tra tôi.

Một bữa tôi tường thuật lại vụ trên cho trung tá cảnh sát Hoàng Quý

Nhân nghe. Anh ta vỗ vai tôi cười ngất:

- Toa lầm rồi. Nếu rơi vào tay Việt cộng thì làm sao toa thoát được?

Nhất là vào ban đêm, căn cứ của họ là một tấm màn sắt. Họ chi cần báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.