SAO ĐEN - Trang 292

- Tất nhiên, nhưng không phải của riêng tôi. Y dẫn tôi theo một hành

lang rộng rãi trải thảm, hai bên là những chùm đèn sáng dịu đẹp mắt. Đến
một cầu thang, bấm chuông rồi ra hiệu cho tôi cùng xuống. Đến chân cầu
thang, y dẫn tôi vào một căn phòng được xếp đặt theo kiểu buy-rô. Có ba
chiếc bàn và gần một chục chiếc ghế ngồi. Trên bàn có máy điện thoại,
những dụng cụ bàn giấy ngàn nắp đẹp mắt như văn phòng bộ trưởng. Hai
nhân viên mặc áo blu trắng đứng nghiêm như tượng.

- Các anh chuẩn bị. Tôi mời thiến tá Nghĩa tham quan la-bô ở tất cả

tám phòng.

Hai tên kia tuân lệnh. Chúng quàng lên vai Quý Nhân và tôi hai áo blu

trắng như người vào thăm bệnh viện. Sau đó chúng đi trước.

- Đây là phòng thẩm vấn số một. Anh xem trên thế giới có căn phòng

hỏi cung nào lại lịch sự thế này không? Ghế đệm nhung này là dành cho
can phạm. Nếu ở đây họ chịu cộng tác vời chúng tôi để tìm ra sự thật thì coi
như mọi việc kết thúc. Hồ sơ được đóng kín. Tiếc là cái hiệu quả của lòng
tốt, của sự dịu dàng, nhân đạo lại quá thấp. Mời anh sang phòng hai.

Một căn phòng hẹp hơn, một bàn giấy nhỏ. Sàn đá hoa sạch bóng. Từ

ba phía có tới vài trăm pha đèn như ở rạp hát hay trường quay. Một người
đàn ông gầy yếu đứng trên cái bục như người làm mẫu trong xưởng họa.
Tên phụ tá đưa cho tôi và Quý Nhân hai cái kính màu. Nhân phẩy tay một
cái, cùng một lúc những luồng sàng lóe mắt rọi vào người đứng trên bục.
Nạn nhân giật lên như chạm vào điện. Tên phụ tá đưa trước mặt tôi một bản
thống kê.

Mười ba phần trăm chịu khai.

Bảy phân trăm mù.

Mười bốn phần trăm viêm da nặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.