Chờ cho Tùng Lâm nằm ngáy trên ca-bin tôi mới nhấp nước bọt mở lá
thu ra đọc trộm. Tai ác thay lá thư lại viết toàn bằng chữ Hán. Làm sao bây
giờ? Không có máy ảnh. Chép cũng không nổi. Sau một hồi suy nghĩ, tôi
viết liều một lá thư bằng chữ in hoa để giấu bút tích:
BẠN CÓ LÁ THƯ GỬI TAY RẤT QUAN TRỌNG. TÔI KHÔNG
ĐẾN CHỖ BẠN ĐƯỢC VÌ VẤN ĐỀ TÀI CHÍNH, CHỜ CÓ NGƯỜI TIN
CẨN ĐI HONG KONG TÔI SẼ CHUYỂN ĐẾN TAY BẠN, CÙNG LẮM
TÔI MỚI GỬI BƯU ĐIỆN.
Tôi nhét vào phong bì dán lại và để vào chỗ cũ. Lá thư chính tôi giấu
vào gói hành trang của mình.
...
Theo dự tính ban đầu, chúng tôi định đến Thái Lan. Nhưng do xảy ra
trận hải chiến, dầu mỡ bị tiêu hao nhiều lại có người bị thương nên Hào
khuyên chúng tôi đổ bộ vào nơi nào gần nhất.
Bảy Dĩ đã khá hơn. May mà cầm được máu. Câu hỏi đầu tiên sau một
thời gian dài mê mệt là:
- Cái túi của tôi đâu?
- Ở ngay đầu anh đó. Anh yên tâm, bọn tôi phải giữ gìn cho anh chứ.
- Cảm ơn, rất cảm ơn các chiến hữu đã cứu sống tôi. Liệu ta sắp tới
đích chưa?
- Sắp rồi. Thế giới tự do đang dang tay chào đón ta đó!
Sau gần hai ngày đêm lênh đênh trên biển cả, vật lộn với sóng gió,
chiến đấu với hải tặc, chúng tôi đã nhìn thấy dải đất xanh mờ hiện lên phía
trước.