SAO ĐEN - Trang 387

- Đất liền kia rồi? - Tôi vui sướng reo lên.

- Chưa phải. Đấy mới là đảo Kivaj. Mười lăm dặm nữa mới là lãnh hải

của Mã Lai. Tôi sẽ đưa các vị đến cửa sông Majali.

Khi thấy an ninh tạm thời không còn bị đe dọa nữa, chúng tôi quyết

định quăng xuống biển tất cả vũ khí còn lại để dễ bề ăn nói với nhà cầm
quyền địa phương.

Mặt biển đã thấv nhộn nhịp nhàng tàu thuyền đánh cá. Chúng tôi tiến

thẳng vào cửa sông. Phong cảnh đất nước này cũng không khác lạ với nền
duyên hải của chúng ta là bao. Những vườn dừa bát ngát. Những ngôi nhà
mái tôn lè tè nằm bên cồn cát, chen chúc nhau ven sông. Dân chài ngồi vá
lưới, phơi cá bên bãi cát. Không ai để ý đến chiếc thuyền lạ xâm nhập lãnh
hải của họ. Trương Tấn Hào lái thuyền vào sát một thị trấn nhỏ. Chúng tôi
tìm một chỗ thuận lợi buông neo và bắc cầu. Tùng Lâm ở lại trông coi Bảy
Dĩ, còn tôi và Hào thì lên bờ. Đám trẻ con nước da màu bánh mật với cặp
mắt tò mò xúm quanh chúng tôi. Tôi đi thẳng vào đường phố để tìm gặp
một viên cảnh sát sở tại Hào hỏi thăm vài người bằng tiếng Anh, họ đều lắc
cầu không hiểu. Đất nước này trước đây là thuộc địa của Vương quốc Hồng
Mao nhưng bọn thực dân đã ra đi từ lâu nên ảnh hưởng văn hóa ở vùng
thôn đã này xem ra đã phai nhạt.

Chúng tôi đã nói chuyện được với người chủ mọt hiệu buôn. Ông ta

chỉ cho chúng tôi đến cơ quan hành chính của quận Majali.

Viên đại diện của nhà chức trách địa phương tiếp chúng tôi không lấy

gì làm niềm nở lắm. Ông ta nói:

- Có nhiều người Việt Nam di tản bằng đường biển vào đất nước

chúng tôi một cách bất hợp pháp gây cho chúng tôi những rắc rối về ngoại
giao và kinh tế. Chính phủ chúng tôi quy định mọi người tị nạn đều được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.