SAO ĐEN - Trang 390

- Ồ, cha là người rất tháo vát. Bọn tôi phải chịu ơn cha nhiều lắm.

- Trước đây anh ấy lành việc ở Bộ Ngoại giao à?

- Không. Phó thường dân suốt. Không làm gì cho quân đội, cũng

chẳng phải quan chức chánh quyền. Có thời Bảy rao hàng cho một công ty
điện tử của Mỹ. Chỉ đơn thuần buôn bán thôi, ảnh không ưa chánh trị,
Nhưng ảnh kiếm được khá.

- Anh quen anh Bảy lâu chưa?

- Lâu rồi, từ lồi tôi bắt đầu làm việc với ngành hàng hải.

- Anh chở hàng cho anh Bảy à? Chở cho anh Bảy, chở cả cho người

Mỹ. Khi quân Mỹ vào đông các nhà kinh doanh Mỹ cũng theo chân binh
lính. Những vụ buôn bán không qua Hải quan đó lớn lắm.

- Anh Bảy đông con không?

- Anh ta sống độc thân mãi. Mới lấy vợ vài năm nay, sinh được con

nhỏ lại bị dị tật ở mắt phải. Thiệt tội.

Nhận được giấy nhập cư vào Mỹ tôi vẫn chưa viết thư báo cho anh chị

tôi ở Qúebec biết tin. Tôi sợ nếu biết trước anh chị tôi sẽ làm giấy đảm bảo
cho tôi cư trú ở Canađa thì sẽ lỡ ý đồ của tôi. Cuối năm 1975, tôi và Tùng
Lâm đến New York. Đó là một mùa đông đầy tuyết phủ. Đám dân tị nạn
người Việt sống trong nhiều chưng cư tạm thời ở nhiều vùng trên đất Mỹ.
Họ chờ đoàn tụ gia đình, chờ công ăn việc làm, chờ nơi định cư lâu dài. Họ
được nhận một khoản trợ cấp hai trăm đô-la để duy trì mức sống tối thiểu.
Tôi và Tùng Lâm là tướng tá cả, nhưng sự tan rã hoàn toàn của chế độ Sài
Gòn đã không còn một tổ chức nào phải chịu trách nhiệm đến số phận
chúng tôi. Người Mỹ tiếp nhận dưới khía cạnh nhân đạo. Tất nhiên đối với
những sĩ quan đã từng cùng hội cùng thuyền họ cũng có sự ưu đãi nhất
định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.