SAO ĐEN - Trang 438

ngọt, nước mắm, cao su. Hơn một trăm ngư thuyền... tất cả rơi vào tay
Cộng sản. Không biết rồi đây chúng tôi sống ra sao.

- Nghe người ta nói cụ ra đi với cả một hạm đội thương thuyền với sức

rẽ nước trên ba vạn tấn kia mà! Chẳng lẽ nó không chở nổi vài trăm ki-lô-
vàng?

Mọi người cười vang vì lời tố cáo của ông Hoàng Bảo Thạch.

- Ôi miệng thế gian thật là độc ác. Đúng là có kéo đi được sáu cái tàu.

Nhưng toàn là thứ đồ cổ cả. Tôi phải bán cho hãng S.T.A.J Nhật Bản theo
giá đồng nát. Còn vàng thì tôi không có. Xin thề. Tôi là nhà kinh doanh, tôi
không chịu để đọng vốn trong két sắt.

- Chỉ có tôi mới là mất trắng. Tôi ra đi gần phút cuối cùng. Khi có thể

nghe thấy tiếng xích xe tăng của Cộng sản nghiến trên đường phố! - Tướng
Thiết Vũ nhún vai mỉm cười kiêu hãnh - nhưng thôi, tiếc làm gì. Cả một
quốc gia sụp đổ, cả một siêu cường bại trận. Riêng ta có gì là đáng kể.

- Thưa tướng quân, nếu tôi không lầm thì số tiền tướng quân gửi ở

ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Mahattan thừa nuôi vài thế hệ ngồi ăn
không! Ha ha! - Cô Huỳnh Liên ái nữ của cụ Bửu cũng nháy mắt cười
duyên châm chọc viên tướng hai sao.

- Tôi cũng ra đi vào giây phút cuối cùng trong cảnh hỗn loạn của quân

Lưu Bị khi thất thu Hạ Bì. Nhưng tôi chẳng mất cái gì vì tôi giàu có như
vua Lear1 (Ông vua trong bi kịch của Sếch-Xpia, chia cả vương quốc cho
con trở nên nghèo khó), chẳng có gì để mất. Suốt ba chục năm hoạt động
trên chính trường, tôi đem toàn bộ tâm huyết ra hiến dâng cho sự nghiệp tự
do, cho lý tưởng dân chủ đại nghị, cho nền độc lập của dân tộc suốt mấy
chục năm "Van nợ lăm khi trào nước mắt, chạy ăn từng bữa toát mồ hôi!"...

- Tôi tiếc cho cụ quá. Giá cụ theo Cộng sản thì được coi là giai cấp vô

sản?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.