SAO ĐEN - Trang 441

- Tôi già rồi, tiền bạc thì không, sống bằng đồng tiền trợ cấp di tản

thực là eo hẹp và nhục nhã. Nhờ bạn bè mãi cũng hổ thẹn. Hồi trong nước
tôi dựa vào tiền đảng phí, tiền đóng góp của các doanh gia, quỹ dân biểu
của phe đối lập và cả bằng lòng từ thiện của ngoại bang. Nay thì biết tin
cậy vào ai.

- Bác sĩ mở cliniqu!

- Trời ơi ba mươi năm bỏ nghề, chân tay lóng ngóng, đến tên thuốc

cũng quên nói chi chữa bệnh.

- Bác đứng ra trông nom còn thì thuê bác sĩ làm công.

- Ở đây không giỏi không cạnh tranh nổi. Huống hồ bệnh kín ở nước

Mỹ đã phát triển tới mức dễ sợ. Mới đây người ta phát hiện ra bệnh Sida1
(Hội chứng suy giảm khả năng miễn nhiễm) là một thứ dịch trong giao lưu
tình dục. Chín mươi phần trăm tử vong. Mình không giỏi làm sao dám
chữa. Hơn nứa mình cũng già rồi, các bà các cô đâu cần mình khám! Chỉ có
nghề chính trị là càng già càng nhiều mưu mẹo, giàu kinh nghiệm. Tôi đã
nghĩ đến một phương hướng mới, luật sư có thể cộng tác với tôi không?

- Dạ xin bác cứ nói.

- Hậu quả của cuộc chiến tranh ba mươi năm làm cho cộng đồng

người Việt tan ra khắp thế giới. Không ai thống kê được số dân hải ngoại,
nhưng có thể ước tính không dưới hai triệu. Khắp Tây Âu, bắc Mỹ và vùng
Đông Nam Á, nước nào cũng có Việt kiều cư trú. Nhìn khái lược thôi ta
cũng nhận ra rằng đây là cái vốn không nhỏ. Ta cần liên minh những người
này lại, không để cho Cộng sản thao túng. Đó cũng là một cuộc tranh chấp
quyết liệt. Nó không chỉ có tầm quan trọng bên ngoài mà còn ảnh hưởng
đến nền an ninh của cộng sản ở chính quốc. Người Mỹ nhận thấy điều này
sớm hơn chúng ta và họ đã cảnh cáo chúng ta. Vấn đề Việt kiều ở Pháp
trước đây cho chúng ta một bài học. Chính những người tị nạn Việt Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.