SAO ĐEN - Trang 444

- Dạ, xin lỗi đã lâu lắm tôi không đánh Polonaise cho ai nghe. Sống

dưới chế độ cộng sản tôi toàn chơi những bài của họ.

Ngồi vào đàn Bạch Kim dạo bài Giải phóng miền Nam rồi cô quay lại

hỏi Bảo Thạch:

- Anh nghe thế nào?

Vốn không phải người "sành nhạc", lại bị hỏi bất ngờ nên Hoàng Bảo

Thạch vội lẩy câu Kiều thay cho lời bình luận:

- Khúc đâu Hán Sở chiến trưởng

Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau!

Bạch Kim đánh bài Trường ca Sông Lô của Văn Cao. Âm thanh lấp

lánh như những hạt châu rơi trên mâm bạc. Hoàng Bảo Thạch mắt lim dim,
đầu gật gù. Chờ cho âm thanh cuối cùng tan vào thinh không anh ta mới
nhận xét:

- Hay đấy nhưng tôi không thích nghe âm nhạc của họ. Thực tình tôi

không chịu đựng nổi.

- Cứ y như họ muốn hát nước vào mặt mình phải không anh? - Bạch

Kim cười vui vẻ - Về mặt này họ cũng đứng trên ta một tầm. Ta toàn đi
mượn cái đẹp của thiên hạ để đắp điếm cho mình. Không hiểu tại sao mỗi
lần nghe các cô ca sĩ của chúng ta gào lên "đừng bỏ em một mình, đừng bỏ
em một mình"1 (Lời một bản tình ca thời nguỵ) là trong óc tôi lại hiện ra
cái hình ảnh các bà mẹ Tây ngửa mặt lên trời nhìn theo những ông chồng
ngoại quốc bay đi mãi mãi. Và sau đó đến lượt các chính khách, các nhà
lãnh đạo quốc gia cũng gào lên "đừng bỏ em một mình, đừng bỏ em một
mình!". Nhưng ngươi Pháp và người Mỹ vẫn phải gạt lệ ra đi! Thật nhục
nhã cho đàn ông đằng mình!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.