thấy khá xúc động. Nó cũng dễ thuyết phục người nghe vì tính chân thực
của nó. Khi tôi nói đến đoạn tôi đi lính và chiến đấu ở Điện Biên Phủ thì
chị Lệ Ngọc vội hỏi xen vào:
- Em đi lính dù hay lính thuộc địa?
- Lính Việt Minh, bộ đội Cụ Hồ chị ạ.
Tôi thấy nét mật chị dâu tôi tái đi. Chị thốt lên vẻ kinh hoàng:
- Trời ơi ! Thế chú đã là Việt Minh Cộng sản?
- Vâng, mới là Việt Minh chưa chưa phải là Cộng sản.
Ông Cự phách cười vang lên rất vui vẻ:
- Xin chào người lính từ bên kia chiến tuyến? - Ông già vỗ vào vai tôi
vẻ thân mật - Thế tại sao anh vẫn tìm đường vào đây với chúng tôi trong
lúc các anh đang được thế giới gọi là những người chiến thắng?
- Thưa bác, cháu vẫn là người chiến thắng chứ ạ. Làm sao có thể biến
đổi được lịch sử, xoay chuyển được quá khứ?
- Anh có tự hào về chiến tích đó không?
- Cháu rất tự hào. Một người lính trong đời anh ta được thắng một trận
như Diện Biên hay Đống Đa, Wateploo, Xích-bích, Xta-lin-gơ-rát hay
Normandie thì cũng đáng tự hào lắm chứ ạ.
- Bravo! Như vậy mới đáng gọi là một người lính! - Cô Kim ủng hộ ý
kiến của tôi - Nhưng em trông anh Nghĩa chẳng giống người lính chút nào,
nhất là một người lính Việt Minh!
- Chắc là lần đầu tiên cô trông thấy một người lính Việt Minh bằng
xuống bằng thịt?