SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 105

Nghe nói sinh viên học chuyên ngành nào đó ở trường đại học T, hàng

xóm của trường đại học P, có một phần ba học nghiên cứu sinh, một phần
ba đi du học, một phần ba còn lại thì sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty của
bố chị ấy làm việc.

Nói ra thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng hai trường đại học P và T vốn

cạnh tranh nhiều năm về chuyên ngành tự nhiên, và trường đại học T có khi
bỏ xa đại học P cả mười con phố, tuy nhiên mấy năm gần đây, chỉ cần đề
cập đến chuyên ngành này, đại học P nhắc đến Đường Úc Điềm của khoa
Quản lý là đủ để đại học T không nói được lời nào.

Mặc dù chỉ là phép thắng lợi tinh thần nhưng có thể thấy rõ địa vị

giang hồ của người chị họ Đường này.

Chí Viễn nói: “Nửa năm trước, công ty bọn anh có công trình hợp tác

với công ty của chị Đường nên mới quen biết.”

Đường Úc Điềm nói: “Đúng vậy, chào hỏi mới phát hiện ra là đàn em

trong trường, trường của chúng ta thật lắm nhân tài, điển hình như đàn em
khóa dưới xuất sắc này.”

Chí Viễn được Đường Úc Điềm khen ngợi thì tỏ ra ngại ngùng, đỏ mặt

lên, nói: “Chị nói gì vậy!”

Phồn Tinh chưa bao giờ thấy Chí Viễn có dáng vẻ này, ở trước mặt nữ

thần, anh nom dịu dàng hệt như một chú cừu. Có bài hát thế nào nhỉ? Ở
một nơi xa xôi, có một cô gái xinh đẹp, gương mặt phớt hồng của cô nở nụ
cười rạng rõ như ánh mặt trời, đôi mắt cô đẹp say đắm lòng người, giống
như ánh trăng sáng trong màn đêm. Tôi nguyện làm chú cừu nhỏ, đi bên
cạnh cô. Tôi nguyện mỗi ngày để cô cầm roi da đánh nhẹ vào người.

Bây giờ đừng nói đến roi da, cho dù là cầm súng ngắm bắn cũng

không ngăn nổi ánh mắt dạt dào của Chí Viễn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.