SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 108

chuyện hôm qua, năm mới cũng bắt đầu rồi, cô nhất định phải bắt đầu một
cuộc sống mới.

Tuy rất buồn nhưng cô vẫn không quên chuyện chính, bước ra phòng

khách mở cặp đưa tài liệu cho Thư Dập ký tên.

Thư Dập đang đứng trong bếp chăm chú làm món bít tết, nói: “Đợi

chút.”

Ướp thịt bò xong, anh mới bước đến xem tài liệu. Tập tài liệu rất dày,

anh lật từng trang xem cẩn thận, Phồn Tinh sợ không đủ ánh sáng nên bật
thêm chiếc đèn chân cao. Một mình anh ngồi trên xô pha, dưới ánh sáng
vàng nhạt của chiếc đèn, trông bóng anh thật cô đơn. Cô thầm nghĩ, căn
phòng này lớn quá, một mình ở căn hộ hơn năm trăm mét vuông, mặc dù
sàn nhà lát đá được trải thảm dày nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo. Đặc biệt
vào mùa đông, một người thích yên tĩnh như cô mà cũng cảm thấy căn
phòng trống trải đến rợn người.

Mặc dù Thư Dập làm món bò bít tết rất ngon nhưng rõ ràng cả anh và

Phồn Tinh đều không để tâm, thế nên tuy ăn đấy mà họ chẳng biết mùi vị
thế nào. Cuối cùng, khi Phồn Tinh đứng dậy thu dọn bát đĩa thì Thư Dập
mới nói: “Xin lỗi.”

Phồn Tinh ngẩn người.

Anh nói: “Vốn hạ quyết tâm hẹn cô ấy đi ăn tối, từ nay về sau làm bạn

bè bình thường của nhau, kết quả là vừa bước vào quán thì nhìn thấy cô ấy,
cảm thấy bữa tối có lẽ chẳng thể nuốt nổi nên đành lấy cô làm lá chắn, hy
vọng không khiến cô cảm thấy phiền.”

Phồn Tinh nghĩ mãi mới hiểu ra anh nói câu này có nghĩa là gì, cô

sửng sốt vài giây rồi buột miệng nói: “Chết rồi, chiếc nhẫn kim cương vẫn
ở trong túi tôi, tôi sợ mất nên đã để ở ngăn trong cùng của chiếc túi, nhưng
về Bắc Kinh thì lại đổi túi khác nên quên không trả lại anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.