SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 117

Phồn Tinh ngẩn ra trong hai giây, hỏi: “Sứt chỉ ở đâu ạ?”

Thư Dập xấu hổ nói: “Quần.”

Thảo nào sếp lại có bộ dạng như vậy, thế thì làm sao xuống lầu hoặc

lên xe về nhà được? Chẳng nói đâu xa, ngay việc đi lại ở hành lang của
công ty thôi cũng đã có bao nhiêu camera giám sát rồi!

Phồn Tinh bình thản nói: “Không sao, chỗ tôi có túi kim chỉ, để tôi

khâu giúp anh.”

Thư Dập nói: “Cô mau ra cửa hàng mua cho tôi cái quần khác.”

Phồn Tinh nghĩ ngợi một lát rồi vẫn muốn nhắc nhở sếp: “Để tôi giúp

anh khâu quần trước đã.” Nhỡ lát nữa có người đi vào, sếp đứng lên được
không hay ngồi im? Việc này không thể trì hoãn, phải làm ngay mới được.

Thư Dập nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Phồn Tinh nói: “Tôi về bàn lấy túi kim chỉ.”

Lúc cô quay lại thì không thấy sếp đâu, chỉ thấy chiếc quần để trên xô

pha, không cần biết sếp trốn trong nhà vệ sinh có khó chịu hay không, cô
cứ thế cầm quần lên khâu. Cũng may là hồi nhỏ cô đều tự khâu quần áo cho
mình, khóa quần áo bị hỏng, bố mẹ không cho tiền mua, cô phải tự thay
hết, thế nên cô khâu rất nhanh và đẹp, chỉ vài phút đã khâu xong, khi soi
dưới ánh đèn sáng thì thấy đường chỉ rất thẳng, mặc vào cũng không nhìn
ra.

Phồn Tinh cầm chiếc quần bước đến phòng vệ sinh gõ cửa. “Thư

tổng?”

Thư Dập có lẽ là chưa bao giờ gặp tình huống này nên thì thào hỏi qua

cánh cửa: “Khâu xong rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.