SAO TRÊN TRỜI RẤT XA, SAO CỦA ANH THẬT GẦN - Trang 148

Phồn Tinh chẳng hiểu vì sao lại muốn khóc, cảm thấy rất tủi thân,

nhưng nghe được câu này thì cười phí một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài,
một lát sau cô chạy vào, trong tay là hộp cơm xinh xắn, chỉ to hơn bàn tay
một chút. Buổi sáng cô đã chuẩn bị thêm một phần nữa làm bữa trưa cho
mình, nhưng bây giờ cô hâm nóng lại, để trên bàn Thư Dập.

Phồn Tinh vui vẻ nói: “Sếp ăn cái này đi ạ!”

Thư Dập ngẩn người, lát sau mới hiểu ra là cô nhường suất cơm của

cô cho anh. “Cô ăn đi!”

Phồn Tinh cuống lên: “Đã mời anh ăn cơm rồi mà, anh mau ăn đi,

Tống tổng sắp quay lại bây giờ đấy!”

Thư Dập chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm trưa lại giống như đi ăn trộm

thế này. Phồn Tinh dẫn anh lẻn lên sân thượng, trong gian nhà kính, cô hào
phóng nhường anh vị trí mà cô hay ngồi, còn mình thì ngồi ở giá để hoa
bên cạnh và ăn bánh mỳ sandwich. Thư Dập muốn nhường cho cô một nửa
suất sủi cảo trứng, nhưng cô nhất quyết không ăn, giọng nói còn mang vẻ
hối hận: “Tôi làm hai mươi sáu cái tất cả! Suất cơm đó của sếp, tôi đã để
mười sáu cái, còn lại mười cái, nếu biết trước sếp sẽ ăn suất cơm này thì tôi
đã để lạ nhiều hơn!”

Thư Dập ăn sủi cảo trứng, mỗi miếng một cái vì thật sự rất thơm, mùi

thơm lan toả trong mũi, trong miệng. Ánh mặt trời ấm áp, canh gà lại nóng
nên anh vừa anh vừa toát mồ hôi, mặc dù không uống rượu nhưng trong
người giống như có chút men vậy.

Phồn Tinh giới thiệu với anh cây cối trên bàn. “Đây là chậu xương

rồng tôi chăm đấy, để trên bàn phát triển không tốt nên tôi mang nó lên
đây!”

Thư Dập nghiêm túc chào chậu cây: “Hi! Lần đầu gặp, xin hãy quan

tâm nhiều!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.