SÁT PHÁ LANG - Trang 201

Liễu Nhiên: “Lòng có một góc, thì phiền não bằng căn phòng chỉ có thể
chen trong một góc, lòng có tứ phương thiên địa, phiền não như núi cũng
chẳng qua là giọt nước trong biển cả.”

Trường Canh nghe vậy, sửng sốt hồi lâu, nhìn Liễu Nhiên hòa thượng từ từ
nhét tờ giấy đã viết chữ vào chậu than đốt sạch.

“Đại sư, ngày đó ngài nói với ta, ‘không biết khổ đau, không tin thần phật’,
hiện giờ ta đã biết khổ đau, đến xin thần phật chỉ dạy, liệu có thể nhờ ngài
chỉ điểm bến mê hay không?”

Chương 27: Bỏ trốn

Trong minh minh, có lẽ có thần linh không biết tên nào đó nhắc nhở Cố đại
soái đang xa tận cuối trời, cho y biết con trai y sắp bị một con lừa trọc dụ đi
rồi, tóm lại sau khi Huyền Thiết doanh xuất phát một tháng, Cố Quân lúc
viết tấu cho Hoàng thượng, vậy mà còn nhớ thuận tiện cho Trường Canh
một phong thư nhà.

Nét chữ quen thuộc Trường Canh từng nhiều lần phỏng theo lưu loát viết
mấy trang, thoạt tiên ngôn từ khẩn thiết nhận lỗi, sau đó lại lấy lý lẽ thuyết
phục, tình cảm lay chuyển, khai rõ nguyên nhân mình không từ mà biệt,
cuối cùng thẳng thắn bày tỏ nỗi nhớ nhung, hơn nữa hứa hẹn, nếu Tây Bắc
bình an vô sự, cuối năm y nhất định về hầu phủ đón Tết.

Trường Canh xem từ đầu đến cuối, mỉm cười bỏ sang một bên, bởi vì dùng
đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, phong thư này nhất định không phải xuất
từ tay An Định hầu.

Mấy lời buồn nôn như “biệt ly ngàn dặm, cả đêm trằn trọc” , “ăn nhiều mặc
ấm, chớ lo cho ta” gì đó, căn bản không thể nảy mầm trong cái đầu đất của
Cố Quân được, sự dông dài giữa những hàng chữ vừa nhìn đã biết là Thẩm
Dịch viết thay.

Nghĩa phụ khốn nạn cùng lắm là chép lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.