SÁT PHÁ LANG - Trang 200

Y ngắm nghía bát trà của hòa thượng, bát là loại tốt, rửa cũng rất sạch,
đáng tiếc dùng quá lâu, khó tránh khỏi va chạm, đã bị mẻ vài cái.

Liễu Nhiên hòa thượng: “Tăng xá thô lậu, điện hạ thứ lỗi.”

Cả kinh thành đều để lại cho y một ấn tượng ngợp trong vàng son, giống
như mọi người đều rất giàu, khắp thành toàn là trò tiêu khiển xa xỉ, người
Tây Dương nói gạch trải ở đế đô Đại Lương được dát vàng, kỳ thực không
khoa trương lắm.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, mấy kẻ Trường Canh biết đều là quỷ nghèo,
Thẩm Dịch không cần phải nói, trời sinh khuôn mặt khổ qua khốn cùng của
nhiều thế hệ bần nông, rồi còn Cố đại soái, tọa ủng một hầu phủ to đùng,
nhưng chỉ là cái xác rỗng, sáng sớm mùng một đã vội vã dẫn Trường Canh
vào cung tìm Hoàng thượng đòi tiền, hiện giờ lại thêm một Liễu Nhiên hòa
thượng dùng bát mẻ.

Trường Canh nói: “Hộ Quốc tự đèn nhang thịnh vượng, đại sư lại an trong
thanh bần, quả nhiên là người xuất thế tu hành.”

Liễu Nhiên cười cười, viết: “Hòa thượng vào nam ra bắc, nghèo túng đã
quen, thất lễ với quý nhân rồi.”

Trường Canh hỏi: “Ta nghe nói đại sư còn từng ngồi thiết giao đến phiên
bang Tây Dương, là để tuyên truyền Phật pháp sao?”

Liễu Nhiên: “Ta tài sơ học thiển, không dám bắt chước cao tăng vân du thời
cổ, đi xa chỉ để xem thế giới tứ phương, xem con người thôi.”

Trường Canh lại ngậm một ngụm khổ đinh, càng thưởng thức càng đắng,
không hề thấy vị ngọt, đành phải thất vọng nuốt xuống: “Ta từ nhỏ lớn lên
ở tiểu trấn biên thùy, chưa từng rời khỏi mảnh đất một mẫu ba của tiểu trấn,
đến kinh thành, lại ít ra khỏi hầu phủ, có phải là quá an phận trong một góc
không? Nhưng ta luôn cảm thấy hỉ nộ ai lạc trên đời này đại để là giống
nhau, nhìn người khác rồi, vẫn chẳng có chỗ đặt mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.