SÁT PHÁ LANG - Trang 333

Y cảm thấy hai vị này quả thực buồn nôn hết sức.

Miền Nam hai bờ non xanh, thu đông cũng chẳng thấy điêu linh, vẫn xanh
um tươi tốt, chính giữa là một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, dựa núi uốn
lượn mà lên, xa gần không trông thấy điểm cuối.

Cố Quân cầm roi ngựa, như chỉ điểm giang sơn, thản nhiên giới thiệu cho
Trường Canh: “Người trong quân ngũ chúng ta, gặp địa hình kiểu này,
trong lòng luôn lo ngay ngáy, nếu người ta mai phục, chúng ta cắm đầu
vào, thì cứ chờ bị đánh một trận – cho dù ở cảnh nội Đại Lương, nơi thế
này cũng dễ xuất hiện bọn cướp đường chiếm núi làm vua…”

Chữ “vua” y còn chưa dứt lời thì đã nghe giữa non xanh vang lên tiếng kèn
hiệu chói tai.

Thẩm Dịch chán nản nói: “Đại soái, ngài là do quạ đen biến thành hả?”

Chương 40: Đánh khỉ

Trên đỉnh núi chậm rãi mọc lên một lá cờ, mới nhìn còn tưởng lại là “Hạnh
Hoa thôn” , chờ gió thổi qua nhìn kỹ, mới phát hiện là “Hạnh lâm”. Đám
sơn phỉ lớn bé nhờ cỏ cây thấp thoáng nhô đầu ra, mặc thổ giáp tự chế,
trường cung đoản kiếm rào rào nhắm vào người dưới chân núi.

Trên đỉnh núi lấp lóe ngân quang, Trường Canh híp mắt nhìn, chỉ thấy một
trọng giáp không biết cướp từ đâu tới đứng ở đỉnh núi, kẻ dưới mặt nạ bảo
hộ không thấy rõ, đứng như bia ngắm vậy.

Cướp đường lên tận đầu An Định hầu, Trường Canh nhất thời dở khóc dở
cười.

Nhưng y quay đầu lại, phát hiện Cố Quân không hề cười, chẳng những
không cười, sắc mặt còn rất khó coi, gằn ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Trường Canh nhanh chóng nghĩ lại, hạ giọng nói: “Tức là chuyện Nam
Cương quan phỉ cấu kết không phải lời đồn, mà là thật?”

Cố Quân không lên tiếng, sắc mặt càng sầm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.