SÁT PHÁ LANG - Trang 335

Phương Nam mới trải qua lũ lụt, còn chưa chẩn tai xong, lại đánh nhau nữa,
đến lúc đó sơn phỉ chạy khắp thành hương thôn quách, bách tính càng gặp
tai họa, mà nếu triều đình thật sự vì việc này đi thay Thống soái quân Nam
Cương, Cố Quân căn bản nghĩ không ra còn ai có thể trấn được Nam
Cương.

Hai hại đem so chỉ có thể chọn bên nhẹ, Cố Quân không thể lựa chọn, đành
tạm thời giữ Phó Chí Thành lại.

Chờ qua mấy năm này, con đường tơ lụa hoàn toàn xây xong, thương lộ
trên đất liền Đại Lương toàn diện mở ra, cả đống bạc trắng đến từ hải ngoại
có thể chảy vào, cho quốc gia được nghỉ ngơi, đến lúc đó không chỉ xuất
binh, còn phải sửa lại đường từ Ba Thục đến Nam Cương, chân chính tăng
mạnh sự quản khống với nơi trời cao Hoàng đế xa này, hai việc cùng tiến
hành, mới có thể triệt để dẹp sạch phỉ hoạn.

Đáng tiếc, những việc này trừ y lo lắng, người khác giống như đều không
nghĩ ra.

Kỳ thực vị tất nghĩ không ra, chỉ là trong mắt họ, lệnh kích trống và ngày
sau vỗ mông Hoàng thượng thăng quan phát tài quan trọng hơn.

Cố Quân trên đường liên tục cân nhắc làm sao giữ được Phó Chí Thành, cố
ý âm thầm truyền tin cho hắn, không ngờ đến giữa đường, người ta lại làm
trò này.

Thổ phỉ nào đánh cướp mà khuynh sào xuất động, còn kéo cờ khua chiêng
gõ trống? Đối phương đã tỏ rõ biết y là ai.

Chặn giết khâm sai triều đình, có khác gì tạo phản?

Trường Canh mấy năm nay vào sâu dân gian, du lịch tứ phương, sớm
không còn lơ mơ với thời cuộc dân sinh, nghĩ qua đã rõ hết tiền căn hậu
quả, y dò xét thần sắc Cố Quân, thấp giọng nói: “Nghĩa phụ, con lại cảm
thấy đây vị tất là ý của Phó tướng quân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.