SÁT PHÁ LANG - Trang 334

Dưới thời Đại Lương, thổ đặc sản Đông Hải là trân châu, thổ đặc sản Lâu
Lan là mỹ tửu, thổ đặc sản Nam Cương thì là sơn phỉ.

Hai năm nay phổ biến khôi lỗi trồng trọt, nông dân không tìm được việc,
một phần đi theo thương nhân lên miền Bắc kiếm ăn, còn một phần không
biết nghĩ sao mà bỏ minh theo ám làm sơn phỉ – hàng hóa càng rẻ thì bạc
có vẻ càng được giá, người tích hàng hóa lương thực ngày càng ít, thay vào
đó nhao nhao tích trữ vàng bạc, nâng hiệu suất cướp bóc của sơn phỉ lên rất
cao.

Nơi đây văn hóa sơn phỉ thịnh hành, hang ổ còn nhiều hơn thỏ rừng, có thể
nói là “lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh”.

Quân Nam Cương ở Binh bộ vốn là con ghẻ, kinh phí cấp phát đều không
đủ, căn bản không thể đấu lại chúng.

Mà sơn phỉ tuy thắng ở số lượng đông đúc, nhưng hầu hết sức chiến đấu có
hạn, nếu đối đầu với quân chính quy, cũng là cho người ta diệt gọn từng ổ,
gặp trú quân cũng rất run.

Ai có tiền cũng muốn theo đuổi hòa bình ổn định, không muốn cả ngày giắt
đầu ở lưng quần để người ta rượt theo – sơn phỉ cũng là người.

Thế là dần dà quân Nam Cương và sơn phỉ địa phương hình thành mối
quan hệ cộng sinh vi diệu.

Thống soái quân Nam Cương Phó Chí Thành vốn xuất thân sơn phỉ, một
mặt tiết chế sơn phỉ, cố hết sức để chúng lấy tiền không đả thương người,
mặt khác trú quân Nam Cương quân phí eo hẹp, trong đây chắc hẳn không
thiếu phần của Phó tướng quân.

Quan phỉ cấu kết, dĩ nhiên không phải chuyện vẻ vang gì, song trong lòng
Cố Quân hiểu rõ, hai năm nay Hoàng thượng vừa phát triển khôi lỗi trồng
trọt, vừa mở rộng đường thông thương, rõ ràng đều là chính sách tốt quốc
phú dân cường, thế nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu, quốc khố không
đầy ngược lại còn rỗng, quân phí lại phải cắt giảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.