SÁT PHÁ LANG - Trang 336

Cố Quân lạnh lùng nói: “Nói thừa, Phó Chí Thành nào có ngu xuẩn như
vậy?”

Đám đại đầu sơn phỉ chiếm núi làm vua này có thể nói là chữ nghĩa chẳng
được mấy, muốn tìm một kẻ biết viết biết tính, cũng phải mấy đỉnh núi xài
chung một trướng phòng tiên sinh, không chừng là nghe thấy tin tức đường
nhỏ từ đâu lọt ra, liền tự chủ trương đánh cướp họ, vừa thử vừa ra đòn phủ
đầu, đến lúc đó có thể khoe thành tích với Phó Chí Thành.

Chỉ thấy một sơn phỉ trên cao vẫy cái đồng hống đơn giản, hướng về đám
người Cố Quân dưới chân núi hô lên như hát hí khúc: “Người tới là ai, hãy
xưng tên ra!”

Thẩm Dịch bên cạnh vừa dở khóc dở cười, vừa rút một mũi tên sau lưng:
“Đại soái?”

Cố Quân: “Bắn xuống.”

Tên trong tay Thẩm Dịch cơ hồ đồng thời rời cung với tiếng Cố Quân, thế
như chẻ tre bắn trúng sơn phỉ cầm đồng hống, một con chim kêu to phóng
lên cao, thanh âm chói tai vang vọng trong sơn cốc.

Cả sơn cốc đều ầm lên.

Tôn thị lang thấy thế, căn bản chẳng màng đắc ý mình đã bắt được thóp của
Phó Chí Thành, lập tức sợ hãi, lồm cồm nhảy khỏi xe ngựa, luôn mồm nói:
“Không được không được! Đại soái, tuyệt đối không được, trên núi này chí
ít có khoảng trăm sơn phỉ, chúng ta chỉ có lèo tèo vài người, các vị tướng
quân đều không mặc giáp, đây là tay không tấc sắt mà! Còn có tứ điện hạ,
tứ điện hạ thân phận tôn quý, không thể sơ suất…”

Cố Quân chẳng thèm nhìn hắn, vẫy tay gọi Trường Canh: “Tứ điện hạ,
công phu có lơ là không?”

Trường Canh khom người nói: “Làm một kỵ binh nho nhỏ dưới trướng Đại
soái hẳn vẫn đủ tư cách.”

“Đi, ta dạy ngươi cách lên núi đánh khỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.