SÁT PHÁ LANG - Trang 331

“Cũng không phải toàn vì chứng bệnh của Hầu gia đâu – chỉ là có vài việc
luôn cần có người đi làm, nói một câu không ngượng, ta đây tuy vị ti lực
bạc, nhưng cũng có suy nghĩ như trong lòng Hầu gia, sinh ở Trần thị, nhập
đạo Lâm Uyên, há dám nhờ bóng tiền bối để tạm bợ đời sau.” Nàng nói,
“Hầu gia, sau này còn gặp lại.”

Nói xong, không đợi Cố Quân giữ lại, đã đi thẳng xuống lầu.

Trường Canh lưu lạc giang hồ lâu, làm việc chu đáo, vội bước tới nói:
“Trần cô nương, ta tiễn cô một đoạn.”

Trần Khinh Nhứ khoát tay, ngắm sắc mặt y một chút, dù y trẻ trung khỏe
mạnh, một đêm không ngủ cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng trên mặt vẫn có
thể nhận thấy dấu vết.

Trần Khinh Nhứ: “Sao, an thần tán không hiệu nghiệm à?”

Trường Canh cười khổ: “Là vấn đề của chính ta.”

Trần Khinh Nhứ nghĩ ngợi một chút: “Ta luôn bảo ngươi bình tâm tĩnh khí,
nhưng kỳ thực cũng không biết trong lòng ngươi rốt cuộc có cái gì không
bình, có khả năng quả thật là đứng nói chuyện không đau lưng – con người
không thể không có thất tình lục dục, nếu ngươi thật sự không cách nào
khắc chế, chi bằng thuận theo tự nhiên.”

Trường Canh sửng sốt, không tự chủ được mím môi, thầm nghĩ: “Việc này
làm sao thuận theo tự nhiên được?”

Trần Khinh Nhứ quản giết không quản chôn, ném lại một câu “thuận theo
tự nhiên” xong rồi đi luôn, lại khiến Trường Canh cả ngày thất hồn lạc
phách.

Cố Quân ở lại tiểu khách điếm suốt hai ngày, Tôn Tiêu muốn đi mau,
nhưng nhớ tới dọc đường chạy như bay xóc lòi cả ruột, lại không dám thúc
giục. Ai ngờ sau khi khởi hành, Cố Quân lại thôi không liều mạng chạy như
đi đầu thai nữa, thêm một tứ điện hạ cả ngày dính lấy y, hệt như đạp thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.