SÁT PHÁ LANG - Trang 330

Trần Khinh Nhứ lắc đầu: “Chúng ta luôn cảm thấy xung quanh man di ngu
muội chưa khai hóa, nhốt mình ở Trung Nguyên quá lâu rồi, Hầu gia cho ta
mấy năm, vài hôm nữa ta định khởi hành xuất quan, biết đâu có thể đánh
bậy đánh bạ nghĩ ra chút biện pháp.”

Cố Quân nghe lời này lấy làm kinh hãi, y hẹn gặp Trần Khinh Nhứ ở Thục
Trung, trừ muốn cho người của Trần gia xác nhận tình hình mình một chút,
chủ yếu cũng muốn mượn cớ dừng lại vài hôm, tránh để có mấy người
không biết y đã đến, không trông mong một tiểu cô nương trẻ tuổi như Trần
Khinh Nhứ có thể giải quyết chuyện ông nội mình cũng bó tay, vội nói:
“Trần cô nương nhất thiết đừng như thế, ta có nghe thấy hay không cũng
vậy thôi, người Bắc man nhiều thế hệ thù địch với chúng ta, nếu cô vì việc
vặt của ta mà mạo hiểm, tương lai bảo ta còn mặt mũi nào đi gặp người của
Trần gia!”

Trần Khinh Nhứ không trả lời, chỉ cầm cái bọc nhỏ tùy thân tới, lấy ra một
quyển sách nhỏ viết tay: “Đây là một bộ châm pháp ta tự mình gọt giũa,
không có tác dụng gì, chẳng qua có lẽ có thể giảm bớt chứng đau đầu do
thuốc gây ra, điện hạ từng theo ta học châm cứu một thời gian, y hiểu đấy.”

Thấy Cố Quân cau mày, Trần Khinh Nhứ lại bổ sung: “Không phải ta nói
đâu, là điện hạ tự mình đoán ra.”

Thần sắc Cố Quân thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài, cảm giác đầu đã
râm ran đau.

Trần Khinh Nhứ dăm ba câu đã dặn dò xong, lại lâm thời tìm giấy bút, viết
hai phương điều dưỡng: “Ít còn hơn không, thôi ta cáo lui đây, Hầu gia bảo
trọng.”

“Khoan đã,” Cố Quân gọi nàng lại, “Chuyện xuất quan xin Trần cô nương
nghĩ kỹ hơn.”

Trần Khinh Nhứ quay đầu lại nhìn y, trên khuôn mặt lạnh như băng lộ ra
một chút tươi cười nhạt nhẽo như đá trổ hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.