SÁT PHÁ LANG - Trang 529

Cố Quân đã thuộc làu làu một bụng lời hình thức, không cần qua đầu óc đã
có thể bật ra.

Mấy lời nhảm nhí như “Lôi đình mưa móc đều là quân ân” , “Chết vì xã tắc
thì oan ức gì” đã kín kẽ xâu chuỗi dưới miệng lưỡi trơn tru.

Nhưng đột nhiên, đầu lưỡi y như cứng lại, cố gắng mấy lần cũng chẳng nói
được, đành phải thoáng nở nụ cười với Hoàng đế Long An.

Nét cười cứng ngắc khó nói thành lời, có vẻ hơi xấu hổ.

Nhất thời hai người thật sự chẳng có gì để nói, Lý Phong thở dài phất tay.

Cố Quân cúi đầu cáo lui.

Chương 59: Nghênh chiến

Lúc Cố Quân ra khỏi đại điện, mắt hơi hoa, y không biến sắc đứng lại thở
hổn hển mấy hơi, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy khinh giáp
chỉ mấy chục cân nặng nề như vậy.

Tiềm lực của con người trong tình huống nguy cấp đại khái là vô cùng, Cố
Quân cố chịu cơn đau đầu bình thường có châm có giường còn khó nén,
bận rộn một ngày một đêm trong kim điện, chưa cảm thấy thế nào thì đã
qua đi. Nhưng lúc này vừa đi ra, y mới phát hiện cả người hư thoát, quần áo
cơ hồ dính bết lên người, gió nhẹ mang theo sương sớm mới thổi qua, y đã
xây xẩm mặt mày mà rùng mình.

Ban nãy trên trời còn có chút ánh dương, lúc này chớp mắt đã bị mây đen
che khuất, nắng sớm le lói.

Trường Canh đứng ở cổng chờ y, đưa lưng về phía cung vàng điện ngọc
tầng tầng lớp lớp như tiên cung, tay áo triều phục của Nhạn Bắc vương
tung bay, từ đằng xa chăm chú nhìn về hướng Khởi Diên lâu, không biết
đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trường Canh mới quay đầu lại, liếc nhìn sắc
mặt Cố Quân, nhíu mày nói: “Xe ngựa đang chờ bên ngoài, người nghỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.