SÁT PHÁ LANG - Trang 531

Hoắc Đan không biết đầu đuôi đứng cạnh bên, không rõ tại sao Hầu gia nhà
mình lại đồng sinh cộng tử với một con chuột xám, Trường Canh thì hiểu,
ánh mắt hơi lóe lóe, đè Cố Quân trên sập không cho lộn xộn: “Giao hết cho
ta đi.”

Y tỏ ý bảo Hoắc Đan lui xuống trước, tự mình cởi bộ quần áo có thể vắt ra
nước cho Cố Quân, Cố Quân mềm nhũn người, vừa mở mắt thì đầu liền
choáng váng, đành phải nhắm mắt lại nghiêng qua một bên mặc y muốn
làm gì thì làm, hơi thở hơi dồn dập, thoạt nhìn tự dưng thêm vài phần yếu
ớt.

Ngoại y và trung y vừa cởi ra, tay Trường Canh không khỏi hơi run run.

Lớp áo lót mỏng manh của Cố Quân bị mồ hôi ngấm ướt sũng, cơ hồ là
một lớp vỏ tỏi, chẳng che được gì, ngực và thắt lưng tất cả đều muốn che
càng lộ, không biết là vì sao, Trường Canh cảm thấy so với lần trước Cố
Quân trực tiếp nhảy xuống ôn tuyền ngay trước mặt mình còn chết người
hơn.

Trường Canh nhất thời tim đập như sấm, vô luận thế nào cũng không dám
cởi nữa, đành phải kéo chăn trùm hết lên người Cố Quân, lấy bộ quần áo
sạch đặt ở bên cạnh, thấp giọng nói như hơi khẩn cầu: “Nghĩa phụ, còn lại
người tự thay được chứ?”

Cố Quân từ khi trưởng thành không hay bệnh, thỉnh thoảng bị một lần, có
vẻ đặc biệt nghiêm trọng, cơn sốt khiến thất khiếu bốc khói, ù tai không
thôi, nghe vậy lờ đờ phất tay, trách móc Trường Canh: “Khi nào rồi, ngươi
cũng thật là…”

Trường Canh mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng đứng ở một bên, Cố Quân thấy
y ngượng nghịu cũng mất tự nhiên theo, hai người im lặng nhìn nhau một
lát, Trường Canh lúng túng nói: “Để con đi sắc thuốc cho người.”

Y quay người đi ra ngoài, cuối cùng đã cho cả hai thoáng thở phào nhẹ
nhõm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.