SÁT PHÁ LANG - Trang 533

Họ ngắm mãi đến khi mặt trời đỏ rực khổng lồ kia lặn xuống, Cố Quân
nghe thấy lão Hầu gia cảm khái với phó tướng bên cạnh: “Kẻ làm tướng,
nếu có thể chết vì non sông, cũng coi như đại hạnh cả đời.”

Lúc ấy y chưa hiểu, mà hiện giờ, hai mươi năm đã trôi qua.

“Đại soái,” Cố Quân mơ màng nghĩ thầm, “Ta có lẽ… sẽ thật sự chết vì non
sông này.”

… Phảng phất như bóng câu trong khe, lửa trong đá, thân trong mộng.

Lúc này có người đẩy cửa tiến vào, ôm Cố Quân lên, đút cho y một bát
nước, người nọ thật sự quá ôn nhu, như là quen chăm sóc người khác rồi,
không để đổ chút nào.

Sau đó người ấy thấp giọng dỗ dành bên tai: “Tử Hi, uống thuốc rồi ngủ
tiếp.”

Cố Quân mắt cũng không mở, mơ màng đáp: “Nửa canh giờ… Nửa canh
giờ sau đánh thức ta, gọi không dậy thì hắt một bát nước lạnh.”

Trường Canh thở dài, im lặng đút thuốc cho y, sau đó ở bên trông chừng.

Cố Quân dường như không thoải mái, lăn qua lộn lại, sắp đá văng chăn,
Trường Canh đắp cho y vài lần, cuối cùng bọc kín ôm trong lòng luôn.

Kể cũng lạ, có lẽ do Cố Quân từ nhỏ chưa từng đặc biệt thân cận với ai, lúc
này cảm thấy lưng mình dựa vào người ta, liền nằm yên, người ôm y cẩn
thận đổi cho y tư thế thoải mái nhất, an thần tán Trần cô nương phối chế
tràn ngập trong hơi thở, một bàn tay vừa vặn lướt qua trán y, ngón tay
không nhẹ không nặng ấn trán và kiên cảnh.

Cố Quân đời này chưa từng được ngủ trên cái “giường” thoải mái như vậy,
chớp mắt đã chẳng còn biết trời trăng gì.

Thời gian yên tĩnh nhanh chóng vô thường như nước chảy, mới chớp mắt
mà nửa canh giờ đã qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.