SÁT PHÁ LANG - Trang 535

Cố Quân im lặng nhận đũa, nghe hai chữ “nghĩa phụ” , bỗng nhiên mơ hồ
cảm thấy có chỗ nào là lạ, đáng tiếc ý nghĩ này chỉ thoáng qua, y không thể
bắt được.

Cố Quân: “Ngươi nấu à?”

“Gấp gáp chỉ kịp nấu đại một bát mì.” Trường Canh mặt không đổi sắc nói:
“Tạm được chứ?”

Cố Quân tức khắc không dễ chịu lắm, không biết đường đường “Nhạn Bắc
vương” biến mình thành “hiền huệ” như vậy là muốn làm gì.

Trường Canh tựa hồ nhận ra y đang nghĩ gì, bình tĩnh nói: “Nếu mất nước,
thì đẩy Lý Phong đi, con đến Tây Bắc mở quán mì, cũng đủ sống.”

Cố Quân sặc mì, ho đến chết đi sống lại.

Trường Canh cười nói: “Con đùa thôi.”

Cố Quân cầm một chén trà lạnh dốc một ngụm: “Hài tử giỏi lắm, biết lấy ta
ra tiêu khiển rồi, thật là càng ngày càng không ra gì.”

Trường Canh nghiêm mặt nói: “Năm đó ở Nhạn Hồi, người đột nhiên muốn
dẫn con về kinh thành, con đã định bỏ chạy, nghĩ hoặc là vào núi thẳm rừng
già làm thợ săn, hoặc tìm một nơi nho nhỏ ở biên thùy, mở cái quán ngắc
ngoải, đủ sống qua ngày là được, nhưng sau đó cảm thấy mình không thể
trốn khỏi tầm mắt người, nên liền ngoan ngoãn.”

Cố Quân gạt rau ra, vớt miếng chân giò hun khói dưới đáy lên ăn, không
đợi y nhai nát, Trường Canh bỗng nhiên dựa lên lưng ghế, thở phào một hơi
dài: “Nghĩa phụ không biết đâu, người một ngày không bình an xuất hiện
trước mặt con, thì con một ngày không dám chợp mắt, cuối cùng…”

Cố Quân sắc mặt thản nhiên nói: “Cách bình an còn mười vạn tám ngàn
dặm cơ – ngươi nói một chút đi.”

Trường Canh ngầm hiểu, biết y đang chỉ chuyện không nói ra trước mặt Lý
Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.