SÁT PHÁ LANG - Trang 723

Cố Quân phát hiện cảm xúc của Trường Canh hơi bất ổn, muốn tán dóc vài
câu làm dịu bầu không khí, thế là nói: “Sao không hỏi ta vì sao vội vàng về
sớm hai ngày?”

Trường Canh lập tức biến sắc.

Cố Quân miệng quạ đen tiếp tục: “Nhớ ngươi, ta một mình ra roi thúc
ngựa…”

Trường Canh quát to: “Đừng nói nữa!”

Giọng y thật sự quá thảm thiết, Cố Quân khựng lại, lập tức dè dặt hỏi:
“Trường Canh, sao vậy?”

Vừa nói, y vừa thuận tay mò tìm cây đèn măng-sông ở đầu giường.

Nhưng chỉ vừa vặn nhẹ, đèn kia bập bùng một chút, sau đó “Phụt” một
tiếng rồi không còn động tĩnh, ấy vậy mà đã hỏng.

Trong chớp mắt, hiện thực và ác mộng chồng lên nhau bằng một sự trùng
hợp khó tin, Trường Canh khàn khàn và thấp giọng kêu một tiếng thảm
thương, đau nhức âm ỉ ở tứ chi như thủy triều ùa vào lòng, hóa thành mười
vạn tám ngàn loại ảo giác đáng sợ, ngoác cái miệng dữ tợn, một hơi nuốt
trộng y.

1. Thời Xuân Thu, Tấn quốc đại phu Triệu Giản Tử đi săn ở Trung Sơn,
đuổi theo một con sói. Sói chạy trốn gặp Đông Quách tiên sinh đi ngang
qua liền nói: “Tiên sinh có thể cho mượn túi để tôi trốn một lúc, tránh tai
họa này không, tôi sẽ báo đáp đại ân của ngài.” Đông Quách tiên sinh
thương tình giúp nó, trốn được Triệu Giản Tử, sau khi an toàn nó lại lao tới
muốn ăn thịt ân nhân.

Chương 78: Âu lo

Kỳ thực Cố Quân từng thấy Ô Nhĩ Cốt phát tác, chỉ là khi đó y còn chưa
hay biết gì, vừa vặn Trường Canh cũng không bị nghiêm trọng lắm, liền
nhầm là tẩu hỏa nhập ma, vẫn chưa bao giờ gặp tình cảnh này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.