SÁT PHÁ LANG - Trang 722

một hơi tích tụ trong lồng ngực, muộn màng nhận ra – đó chỉ là một cơn ác
mộng như thật.

Không biết là do uống rượu hay do cái gì, đầu y đau thắt từng cơn, tứ chi
mỏi nhừ, ngủ một đêm còn mệt hơn không ngủ.

Trường Canh âm thầm tự bình tĩnh giây lát, đang định dậy uống ngụm
nước, lại nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, ai ngờ vừa nhổm dậy, bất ngờ nhìn
thấy trên chiếc ghế bên cửa sổ có một bóng đen, người ấy hít thở cực nhẹ
nhàng chậm rãi, hiển nhiên là một cao thủ, đến mức Trường Canh vừa rồi
do trống ngực, nhất thời lại không phát hiện ra.

Y quát lên theo bản năng: “Ai?”

Người nọ khẽ cười nói: “Ngươi nằm trên giường ta làm gì thế?”

Không còn gì đáng sợ hơn điều này, Trường Canh vốn còn chưa hoàn hồn
thoát khỏi cơn ác mộng, lập tức khuỷu tay mềm nhũn, trực tiếp ngã lại
xuống giường, cái giường cũ rích của Cố Quân từ ván giường đến gối
không đâu không cứng, đụng một phát nào phải chuyện đùa, Nhạn thân
vương kỹ càng bình tĩnh suýt nữa bị một cái gối đập ngất xỉu.

Cố Quân giật nảy mình, vội nhảy đến bên giường đỡ Trường Canh dậy.

Y bỏ Thẩm Dịch và đám thân binh lại sau lưng, tự mình chạy về sớm hai
ngày, vốn định nghỉ ngơi một đêm sáng mai đi dọa Trường Canh giật nảy
mình, ai ngờ vừa vào cửa liền phát hiện giường bị ai đó chiếm mất. Từ chỗ
Trần cô nương, y biết Trường Canh ngủ không ngon, vốn đã khó ngủ, ngủ
rồi cũng rất dễ bị kinh động, liền không nỡ đánh thức.

“Đụng trúng đâu? Ôi, để ta xem nào,” Cố Quân mù tịt, nói, “Hành vi cưu
chiếm thước sào của ngươi tuy thật quá đáng, nhưng ta còn chưa nói gì mà,
làm gì mà như gặp ma thế… khai mau, làm chuyện tốt gì sau lưng ta rồi?”

Trường Canh run rẩy túm tay y, lần này bắt được là nhiệt độ cơ thể người
ấm áp, chút hơi ấm này mới giúp y đỡ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.