SÁT PHÁ LANG - Trang 720

uốn lượn hắt vào phòng, Cố Quân đứng khuất sáng, Trường Canh nhìn thấy
y mặc khinh cừu giáp vạn năm không cởi.

“Làm gì vừa gặp mặt đã động tay động chân?” Cố Quân nói, “Ta chỉ đến
thăm ngươi thôi.”

Trường Canh nghe nửa câu đầu đang dở khóc dở cười, bụng nghĩ y trái lại
ác nhân cáo trạng trước, cũng không biết ai thích động tay động chân hơn.
Cho đến khi nghe nửa câu sau, nụ cười chợt tắt ngấm, mơ hồ cảm thấy hơi
khác thường: “Tử Hi, ngươi sao thế?”

Cố Quân không lên tiếng, chỉ nhìn y.

Hai người một ngồi một đứng, nhìn nhau hồi lâu không nói gì, lại như là
quyết biệt vậy.

Tim Trường Canh tự dưng đập như điên, khiến ngực y cơ hồ chẳng chứa
được thứ gì khác, thở cũng không nổi. Y không nhịn được nữa, trở dậy đi
đến chỗ Cố Quân, từ giường đến cửa sổ, chẳng qua bốn năm bước, mà y
phảng phất không sao đi hết nổi.

Y đi tới một chút, Cố Quân liền muốn lui một chút.

Trường Canh chẳng ngó ngàng gì mà quay người chụp cây đèn măng-sông
treo ở đầu giường, vặn điên cuồng, đèn phát ra vài tiếng nổ, đột nhiên sáng
choang, trong phòng sáng rực, Trường Canh không để ý ngọn đèn chói mắt,
hoảng loạn quay sang Cố Quân, lại thấy người đứng ở bên cửa sổ mặt trắng
như tờ giấy, xám ngoét không giống người sống, hai dòng máu xuôi khóe
môi và nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt chảy xuống.

Đèn măng-sông “Phụt” một tiếng lại tắt ngấm.

Cố Quân khẽ thở dài: “Ta không thể ra sáng, ngươi đốt nó làm gì… Trường
Canh, ta đi đây.”

“Không thể ra sáng” là ý gì? Trường Canh suýt nữa đương trường phát
điên, bất chấp tất cả mà lao tới, liều mạng chộp lấy, lại chỉ nắm được huyền
giáp lạnh thấu xương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.